CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 485

Chiếc xe ngựa bốn bánh đang lao tới đã phớt lờ dấu hiệu gọi xe của

Dougal mà phóng qua không dừng lại, những bánh xe lăn gần chúng tôi,
làm bắn tung tóe thứ nước bùn bẩn lên đôi tất lụa của Dougal và viền váy
dài của tôi.

Sau một tràng những lời chửi thề bằng tiếng Gaelic, Dougal dứ nắm

đấm về phía đuôi chiếc xe đang tháo chạy.

“Chà, giờ thì sao?” Ông ta hùng hồn hỏi.

Cục đờm ban nãy đang nổi lềnh phềnh trên bề mặt của vũng nước xám

xịt. Tôi có thể cảm nhận nó trên đầu lưỡi của mình, nhầy nhụa và lạnh ngắt.
Bàn tay tôi liền tóm lấy cánh tay của Dougal, nó cứng cáp như một cành
sung dâu trơn nhẵn. Cứng nhưng lại đung đưa đến chóng mặt và cánh tay
đó đưa tôi tránh xa thứ đờm dãi lạnh ngắt và tanh hôi mùi cá kia. Vài đốm
đen xuất hiện chập chờn trước mắt.

“Giờ thì,” tôi lên tiếng, “tôi sắp ốm rồi.”

•••

Tôi về tới đường Tremoulins khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Hai

đầu gối run rẩy phải nỗ lực hết sức để đặt chân này trước chân kia, từng
bước tiến lên cầu thang. Tôi đi thẳng về phòng ngủ, cởi bỏ chiếc áo choàng
và tự hỏi liệu Jamie đã trở lại hay chưa.

Anh đã về. Tôi đứng chết trân nơi ngưỡng cửa và đưa mắt rà soát toàn

bộ căn phòng. Cái hộp thuốc bị mở tung trên bàn, chiếc kéo dùng để cắt
băng gạc nằm hờ hững ở bàn trang điểm. Tôi từng được một người làm
dao, thi thoảng tới giúp việc tại nhà thương Des Anges, tặng thứ kỳ quặc
đó. Phần tay cầm mạ vàng được uốn theo hình đầu con cò, trong khi hai
lưỡi kéo bạc được tạo dáng giống như hai cái liềm dài. Chúng đang phản
chiếu những tia sáng lấp lánh từ buổi chiều tà giữa một mớ tóc màu hung
đỏ óng ánh nắng vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.