vì đã tiến được một bước dài trong việc cung cấp nguồn lực cho con, đồng
thời ước mong được thấy con ổn định tại Pháp.”
“Vậy James nghĩ mục đích của chỗ tiền đó chỉ đơn thuần là để xây
dựng hình tượng Charles như một quý ông và trao cho cậu ta địa vị tại
đây,” tôi nói. “Anh nghĩ đó là tất cả những gì ông ta có trong đầu à? Louise
đã ở đây chiều nay. Cô ấy kể rằng Charles khăng khăng đòi gặp mặt cô ấy
vào tuần trước dù ban đầu cô ấy đã từ chối. Cô ấy kể Charles rất phấn khởi,
dương dương tự đắc về chuyện gì đó, nhưng cậu ta không chịu kể; chỉ ám
chỉ về chuyện lớn sắp thực hiện được. Cậu ta nói đó là “một cuộc mạo hiểm
vĩ đại”. Nghe không giống một vụ đầu tư đơn thuần, đúng không?”
“Đúng vậy.” Jamie đăm chiêu suy nghĩ.
“Hừm,” tôi nói tiếp. “Sau khi xâu chuỗi mọi việc, em cá rằng Charles
sẽ không chịu ngồi yên sau khi đã có lợi nhuận từ thương vụ mạo hiểm này
và trở thành một thương gia đứng vững chân tại Paris.”
“Nếu là đánh cược, anh sẽ đặt cái bít tất cuối cùng cho nó,” Jamie nói.
“Bây giờ, vấn đề là làm thế nào để ngăn cản cậu ta?”
•••
Câu trả lời đến sau đó vài ngày, khi hàng loạt cuộc tranh luận cũng
như đề xuất vô ích được đưa ra. Hôm ấy, Murtagh mang về cho tôi mấy súc
vải từ bến cảng, ông ở trong phòng ngủ cùng chúng tôi.
“Họ đồn rằng Bồ Đào Nha đã bùng phát dịch đậu mùa,” ông quăng
súc lụa có vân đắt tiền lên giường như quăng một đống vải bao bố dùng rồi.
“Một con thuyền chở sắt đến từ Lisbon đã cập bến vào sáng nay. Đích thân
quản lý bến cảng cùng ba phụ tá đã rà soát nó kĩ lưỡng. Tuy nhiên, không
phát hiện được gì.” Murtagh trông thấy chai rượu brandy trên bàn, liền rót
ra phân nửa cốc vại, cầm lên uống từng ngụm lớn như uống nước lọc. Tôi