khó để cởi qua đầu.” Một ngón tay dài, mảnh khảnh chỉ vào chiếc khuy ở
chính giữa áo sơ mi của Jamie, nhưng không chạm vào mặt vải vừa được
hồ bột.
“Tôi cũng đoán vậy,” Jamie nói.
Ông Forez thu ngón tay về, gật đầu tán thành bằng chứng rằng anh đã
lĩnh hội.
“Đúng vậy. Tay trợ lý sẽ đốt lửa trước, vì việc đó không xứng với
phẩm giá của một đao phủ. Và đến lúc dao cầm trong tay.”
Sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Tuy biểu hiện của Jamie
khó lòng nhìn thấu, nhưng cổ anh đã rịn mồ hôi.
“Đây là lúc yêu cầu kỹ năng cực kỳ cao,” ông Forez giải thích, giơ
một ngón tay lên, nhấn mạnh. “Ông phải làm thật nhanh, đừng để đối tượng
chết trước khi hoàn thành. Nếu pha thuốc cùng chất kích thích thì các mạch
máu sẽ co lại, ông sẽ có thêm chút ít thời gian, nhưng không nhiều.”
Ông ta trông thấy con dao mở thư trên bàn, liền cầm nó lên. Bàn tay
nắm quanh cán, trong khi ngón trỏ chống trên phần sống dao và chọc mũi
dao vào quả óc chó sáng màu trên mặt bàn.
“Ngay đây,” ông ta nói như đang mơ. “Từ cuối xương ức. Và thật
nhanh, xuống đến đỉnh háng. Phần lớn trường hợp, ông có thể trông thấy
cái xương này dễ dàng. Một lần nữa” - con dao mở thư lóe sáng từ mặt bên
này đến mặt bên kia, nhanh và gọn như đường bay zigzag của chim ruồi -
“chạy theo đường cong của xương sườn. Đây,” ông ta nói với vẻ thỏa mãn,
nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt bàn, “là
nghệ thuật.”
Ông ta nhẹ nhàng đặt con dao xuống bàn, quay lại với Jamie và nhún
vai thân mật.
“Rốt cuộc, vấn đề là tốc độ và sự khéo léo. Nhưng nếu ông làm chính
xác theo phương pháp thì sẽ ít khó khăn hơn.”