CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 548

tôi. Lòng bàn tay ấm áp của anh cùng thân hình rắn chắc kề bên đã giúp tôi
vững tâm trở lại.

“Anh đã nghĩ điều này từ lâu, Sassenach, trong những tuần anh trị

thương ở tu viện, và một lần nữa, khi chúng ta tới Paris. Một lần nữa, khi
anh gặp Charles Stuart.” Anh lắc đầu, khom người.

“Phải, anh có thể trông thấy mình đứng trên đoạn đầu đài. Anh thấy

những giá treo cổ ở Wentworth - anh đã kể với em chưa?”

“Chưa. Anh chưa nói gì.”

Anh gật đầu, đôi mắt đờ đẫn đắm chìm trong hồi tưởng.

“Chúng dẫn bọn anh xuống khu sân trong, tất cả cùng ở một xà lim.

Chúng bắt bọn anh đứng thành hàng trên đá để theo dõi buổi hành hình.
Chúng treo cổ sáu người trong ngày hôm đó, những người anh biết. Anh
quan sát từng người leo lên các bậc thang - mười hai bậc tất cả - và đứng,
hai tay bị trói sau lưng, nhìn xuống sân, trong lúc chúng thắt thòng lọng vào
cổ. Anh đã tự hỏi, liệu khi đến lượt, mình sẽ bước lên đó thế nào? Sẽ khóc
lóc thảm thiết và cầu nguyện như John Sutter hay có thể đứng thẳng như
Willie MacLeod và mỉm cười với người bạn ở dưới kia?”

Anh đột ngột lắc đầu, như chú chó giũ sạch nước trên người và mỉm

cười dứt khoát. “Dù sao, Forez không nói điều gì mà anh chưa từng nghĩ
tới. Nhưng mọi chuyện quá muộn rồi, mo duinne.” Anh đặt tay lên tay tôi.
“Phải, anh có sợ. Nhưng lúc trước, anh không quay đầu nhận lấy cơ hội về
nhà và được tự do thì lần này, anh sẽ không làm thế vì sợ hãi. Không, mo
duinne.
Quá muộn rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.