CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 64

bay ra từ nếp gấp của nó giống như mùi hương đốt dùng cho một nghi lễ
tôn giáo.

“Sao lại là bà, bà Randall!” Fiona thốt lên. “Tôi có thể giúp gì

không?”

“Tôi nghĩ cô có thể, Fiona ạ,” tôi nói. “Tôi muốn nói chuyện với cô về

bà của cô.”

•••

“Mẹ có chắc là mẹ ổn không? Con có thể gọi điện cho Roger và bảo

anh ấy là để ngày mai hẵng đi, nếu mẹ muốn con ở lại với mẹ.” Brianna
quanh quẩn ở cửa phòng ngủ, cặp lông mày lo lắng nhíu lại. Con bé đã ăn
vận để chuẩn bị đi dạo, chân mang bốt, mặc quần jean và áo len, còn quàng
thêm một chiếc khăn lụa màu cam xen lẫn màu xanh da trời bắt mắt mà
Frank đã mang từ Paris về cho con bé ngay trước khi anh qua đời hai năm
trước.

“Giống màu mắt của con, người đẹp bé nhỏ ạ,” anh ấy nói, mỉm cười

khi quàng chiếc khăn choàng lên vai con bé. “Người đẹp bé nhỏ” giờ chỉ là
trò đùa giữa hai cha con, vì Bree đã cao bằng Frank từ năm con bé mười
lăm tuổi. Đó là biệt danh anh ấy gọi con bé từ thời thơ ấu, và sự dịu dàng
của cái tên ngày xưa ấy vẫn quanh quẩn mãi khi anh với tay chạm vào chóp
mũi con bé.

Chiếc khăn quàng - phần màu xanh lam - thực y hệt màu mắt của con

bé; màu của những hồ nước và bầu trời mùa hè xứ Scotland, và là màu
xanh mờ của những rặng núi xa xa. Tôi biết con bé trân trọng, nâng niu
chiếc khăn đó, và bằng vài dấu vết như thế là tôi đánh giá được về độ yêu
thích của con bé đối với Roger Wakefield.

“Không, mẹ khỏe mà,” tôi cam đoan với con gái. Tôi ra hiệu về phía

cái bàn bên cạnh, trên đó bày một ấm trà nhỏ được giữ ấm cẩn thận nhờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.