của mục sư. Không hiểu sao nó lại ở đây, nhưng tôi cho rằng tốt hơn hết
nên đặt nó vào cùng chỗ với những cuốn nhật ký khác; Hội Sử học nói họ
muốn toàn bộ số nhật ký đó.”
“Ồ, chắc chắn rồi.” Brianna đã đứng lên chuẩn bị đi, ôm siết cái thùng
vào ngực, nhưng lại do dự nhìn anh. “Anh có - anh có muốn tôi quay trở lại
không?”
Roger mỉm cười với cô. Có mấy sợi tơ nhện trên tóc và một vệt bụi
dài dính trên sống mũi cô.
“Tôi không mong gì hơn thế,” anh nói. “Hẹn gặp cô vào ngày mai
nhé?”
•••
Ý nghĩ về cuốn nhật ký của mục sư cứ bám theo Roger mãi suốt
khoảng thời gian làm công việc tẻ ngắt là khởi động chiếc xe tải gặp sự cố
và sau đó là cuộc viếng thăm của nhân viên định giá đồ nội thất để phân
loại các món đồ cổ giá trị và định giá cho những món đồ để đem đấu giá.
Việc xử lý số tài sản cá nhân của mục sư khiến Roger có cảm giác u
uất vô hạn. Dù sao nó cũng là một phần trong cuộc đời niên thiếu của anh.
Đến lúc ngồi vào bàn làm việc sau bữa tối, anh vẫn không thể lý giải được
là do sự hiếu kỳ về nhà Randall buộc anh nhặt cuốn nhật ký đó lên, hay chỉ
đơn giản là sự thôi thúc muốn giữ lại một kết nối mỏng manh với người
đàn ông đã là cha anh trong nhiều năm trời.
Các cuốn nhật ký được giữ gìn cẩn thận, ghi chép tất cả các sự kiện
chính của xứ đạo và cộng đồng dân cư mà mục sư Wakefield đã là một
phần trong đó suốt bao năm qua. Sờ vào cuốn sổ màu xám thô ráp và nhìn
thấy các trang ghi chép của nó lập tức gợi lên cho Roger hình ảnh về mục
sư, mái đầu hói sáng bóng lên dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn khi ông
miệt mài miêu tả lại những sự việc diễn ra trong ngày.