CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 95

“Jesus H. Roosevelt Christ!” Roger liếc nhìn Claire và hơi giật mình

khi thấy vẻ tái xanh trên gương mặt bà. Claire nhìn chằm chằm tấm bia đá
đã bị bào mòn vì thời tiết, khó nhọc nuốt khan. Cái cây trong tay bà bị vò
nát và lãng quên hoàn toàn.

“Bác sĩ Randall - cô Claire - cô ổn chứ?”

Đôi mắt màu hổ phách tối sầm lại, bà có vẻ không nghe thấy anh gọi.

Thế rồi, một lát sau, bà chớp mắt, ngước lên nhìn. Bà vẫn tái nhợt, nhưng
dường như đã đỡ hơn; lúc này bà đã kiểm soát được mình.

“Cô khỏe,” bà nói, giọng nhàn nhạt. Bà khom người, các ngón tay lướt

trên những con chữ của tấm bia như thể đang đọc chúng bằng chữ Braille

[22]

.

“Jonathan Wolverton Randall,” bà khẽ đọc, “1705-1746. Tao đã bảo

mày rồi mà, đúng không? Đồ khốn nạn, tao đã bảo mày mà!” Giọng bà ban
đầu nhàn nhạt rồi đột nhiên rung lên, chứa đựng sự cuồng nộ bị kìm nén.

“Mẹ! Mẹ ổn chứ?” Brianna, rõ ràng rất khổ sở, kéo cánh tay mẹ cô.

Roger nghĩ hình như có một màn bóng tối buông xuống phía sau đôi

mắt Claire, cảm xúc bừng bừng trong mắt bà đột nhiên bị che lấp khi bà
giật mình nhận ra hai người đang kinh ngạc chăm chú nhìn mình. Bà mỉm
cười, một thoáng đau đớn hiện ra trên nét mặt, và gật đầu với họ.

“Phải, tất nhiên rồi, mẹ ổn cả.” Bà xòe bàn tay ra, thân cây cỏ mềm rũ

kia rơi xuống đất.

“Con đã nghĩ là mẹ sẽ ngạc nhiên.” Brianna lo lắng nhìn mẹ mình.

“Đây không phải là tổ tiên của bố sao? Một người lính hy sinh trong trận
Culloden?”

Claire liếc nhìn xuống tấm bia mộ bên chân bà.

“Đúng thế,” bà nói. “Và hắn chết rồi, đúng không?”

Roger và Brianna nhìn nhau. Cảm thấy có trách nhiệm, Roger chạm

vào bờ vai Claire.

“Hôm nay trời khá nóng,” anh nói, cố gắng tỏ ra thản nhiên. “Có lẽ

chúng ta nên vào trong nhà thờ cho mát. Trên bình đựng nước thánh có vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.