CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 109

Jenny quay lại nhìn chồng, nở nụ cười, hàm răng trắng của chị lấp

lánh dưới ánh sáng của đống lửa. Chị xoa đầu Jamie và hôn lên trán Ian.

“Hai người là của tôi,” chị đáp.

•••

Sau bữa tối, một người đàn ông bắt đầu hát. Một người khác mang ra

cây sáo gỗ và kết hợp cùng người kia, tiếng nhạc thanh thoát xuyên qua
đêm thu giá lạnh. Không khí lạnh lẽo và lặng gió, nhưng đủ ấm áp, mọi
người choàng khăn và trùm chăn, quây quần bên nhau thành từng gia đình
nhỏ ngồi quanh đống lửa. Ngọn lửa được thổi bùng lên sau khi nấu ăn và
giờ đây, nó trở thành nguồn sáng lớn trong bóng tối.

Dù chỉ là một hoạt động nhỏ nhưng gia đình chúng tôi cũng tìm thấy

sự ấm áp khi quây quần bên nhau. Ian đi lấy thêm một ôm củi, trong khi đó,
bé Maggie bám chặt mẹ, buộc cậu anh trai phải đi nương nhờ hơi ấm của
người khác.

“Cậu sẽ lộn ngược cháu và chọc vào cái nồi đằng kia, thế là cháu sẽ

không còn thúc vào “thằng nhỏ” của cậu nữa,” Jamie nói với cậu cháu trai
đang quằn quại trong lòng. “Cháu bị làm sao vậy - trong quần của cháu có
kiến ư?”

Câu hỏi ấy nhận được một tràng cười khúc khích, và một nỗ lực lớn

lao để cố rúc vào lòng ông chủ của nhà. Jamie dò tìm trong bóng tối, giả bộ
lóng ngóng tóm lấy tay chân của đứa cháu cùng tên, sau đó vòng tay ôm
cậu bé và bất ngờ lộn ngược cậu, khiến nhóc Jamie giật mình, thét to thích
thú.

Jamie ấn cháu trai xuống mặt đất và giữ bằng một tay trong khi cậu bé

mò mẫm trên nền đất. Anh nhổ một nắm cỏ ướt, lầm bầm thỏa mãn và ngồi
thẳng người, nhồi chúng vào cổ áo sơ mi của nhóc Jamie, tràng cười khúc
khích chuyển thành tiếng kêu ré đầy thích thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.