CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 16

Ông ta có đôi môi mỏng và hàm răng xấu xí. Tôi còn ngửi thấy hơi thở

nồng nặc mùi tỏi và mùi thối rữa. Tôi cố gắng nín thở, nhưng chỉ là cách
trước mắt.

“Chà...” Ông ta từ tốn nói, tựa như đang suy nghĩ kĩ càng. “Bản thân ta

cũng muốn dung thứ…”

Tôi thở ra trong một hơi ngắn và gấp. Những ngón tay của ông ta siết

chặt lấy tôi, cảnh cáo. “Nhưng bà thấy đấy, chuyện này có vài rắc rối.”

“Chúng là gì?” Tôi yếu ớt nói.

Ông ta gật đầu, hai con mắt chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt tôi. Trong

khi đó, mấy ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, lần theo mạch máu trên mu bàn
tay tôi.

“Gã người Anh bất hạnh đã chọc tức ngài Broch Tuarach,” ông ta nói.

“Hắn là người làm của… một người không thể nêu danh - một quý tộc
người Anh khá quan trọng.”

Sandringham. Trái tim tôi chao đảo khi nghe nhắc đến ông ta, một

cách gián tiếp.

“Vị quý tộc này tham gia vào - nói thế nào nhỉ, những vụ đàm phán

không thể tiết lộ và ông ta là người có quyền quyết định.” Đôi môi mỏng
của nhà vua mỉm cười, làm nổi bật chóp mũi hống hách bên trên. “Và chính
vị quý tộc này cũng hứng thú với vụ đọ kiếm giữa chồng bà và Đại úy
Randall người Anh. Ta e rằng ông ấy sẽ đòi hỏi chồng bà phải trải qua đủ
các hình phạt cho sự tùy tiện kia.”

Lão béo chết tiệt, tôi thầm nghĩ. Dĩ nhiên - từ lúc Jamie từ chối nhận

hối lộ của ông ta, cách tốt hơn cả để ngăn cản anh “tự mình dính líu” vào
công việc của nhà Stuart là đảm bảo anh ở yên trong ngục Bastille vài năm,
phải không? Chắc chắn rồi, vừa đơn giản lại không tốn kém, cách này đồng
nghĩa với việc tôi phải cầu xin ngài Công tước.

Tuy nhiên, Louis đang thở hồng hộc ở đây và tôi nhận ra rằng mọi

chuyện chưa chắc đã uổng phí. Nếu Louis không đáp ứng được yêu cầu này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.