CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 177

con mắt dán chặt xuống đất, họ đứng cạnh nhau bên ngoài sự bảo vệ của
đồng bạn.

Đó là anh em nhà McClure, George và Sorley. Họ gần bằng tuổi nhau,

khoảng ngoài ba mươi. Cả hai đều xấu hổ, những ngón tay cứng cáp do tôi
rèn qua thời gian làm việc đang co rúm lại, tìm cách đan cài vào nhau như
một biện pháp bảo vệ trước cơn bão lớn.

Jamie dừng lại một lát, không nói năng gì, chỉ nhìn hai người lính

canh có tội. Năm phút khó nhọc trôi qua, mọi sự giận dữ đã được kiểm
soát, giọng nói của anh nhẹ nhàng và đều đều như trước. Nhóm đàn ông
không dám tạo ra một tiếng động nào và cả hai anh em nhà McClure, tuy
vạm vỡ nhưng đều co rúm lại, trở nên nhỏ bé dưới sức nặng lời nói của
anh. Tôi quệt hai lòng bàn tay ướt mồ hôi vào váy, cảm thấy vui mừng vì
mình không hiểu toàn bộ và hối tiếc vì không nghe lời Jamie đi vào trong
lều.

Tôi còn hối tiếc hơn khi một lúc sau, Jamie bỗng quay sang Murtagh.

Ông đang đợi lệnh và chuẩn bị sẵn một sợi dây da dài khoảng sáu mươi
phân, được thắt một đầu để làm tay cầm.

“Cởi áo ra và tới đứng cạnh ta, cả hai người!” Hai anh em nhà

McClure hành động ngay lập tức, những ngón tay dài lần mò các nút thắt,
có vẻ họ hăng hái làm theo lệnh vì yên tâm rằng bước mở đầu đã qua và
việc đền tội đã đến.

Dù biết mức độ này là nhẹ nhàng so với các hình phạt đối với những

tội tương tự, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn nôn. Bãi đất trống không một
tiếng động, chỉ có tiếng roi quất và tiếng thở ngắt quãng từ những người bị
đánh.

Sau cú đánh cuối cùng, Jamie thả sợi dây xuống bên cạnh. Anh toát

mồ hôi đầm đìa và lớp vải sơ mi bẩn thỉu bám dính vào lưng. Anh gật đầu
cho hai anh em nhà McClure giải tán và lau gương mặt ướt đầm bằng ống
tay áo. Một người trong số họ đau đớn, cúi xuống nhặt mấy chiếc áo vừa
cởi, người còn lại thì run rẩy đứng tựa một bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.