CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 196

Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện mình đã đoán đúng về cá tính của

Jenny Cameron. Một người phụ nữ có thể tập hợp được ba trăm người đàn
ông và dẫn họ băng qua núi để chiến đấu cho một gã công tử bột nói giọng
Ý thích rượu brandy thì chắc chắn cô ấy không thể chịu đựng sự buồn chán
và có tài năng hiếm thấy là ép buộc người khác làm theo ý mình.

“Rất biết suy đoán,” cô ấy nói, sau khi nghe tôi trình bày kế hoạch.

“Tôi đoán bác Archie đã sắp xếp mọi chuyện, tất nhiên, bác ấy muốn được
ở cùng quân đội lúc này.” Cái cằm kiên định của cô ấy nhô ra thêm chút
nữa. “Xét cho cùng, chiến trường là nơi có các trò vui,” Jenny nói vẻ nhạo
báng.

“Tôi đã ngạc nhiên vì cô không đòi đi theo,” tôi nói.

Cô ấy cười, khuôn mặt nhỏ, thô kệch với hàm dưới chìa ra ngoài khiến

cô ấy trông giống một con chó bun vui vẻ.

“Nếu có thể, tôi đã đòi làm vậy, nhưng tôi không thể,” cô ấy thẳng

thắn thừa nhận. “Giờ thì Hugh đã về, nó cố gắng đưa tôi về nhà. Tôi đáp” -
cô ấy liếc quanh để chắc chắn chúng tôi không bị nghe trộm và hạ thấp
giọng bí ẩn - “thật chết tiệt nếu đưa chị về nhà ngồi không, trong khi ở đây
chị có thể làm điều có ích.”

Jenny đứng trên ngưỡng cửa của ngôi nhà nhỏ, trầm ngâm quan sát

trước sau con phố.

“Tôi nghĩ họ sẽ không nghe lời tôi,” tôi lên tiếng. “Vì tôi là người

Anh.”

“Phải, cô nói đúng,” cô ấy đáp, “nhưng họ sẽ nghe tôi. Tôi không biết

sẽ có bao nhiêu người bị thương - cầu Chúa là không quá nhiều,” cô ấy kín
đáo làm dấu thánh giá. “Tuy nhiên, tốt nhất chúng ta nên khởi đầu ở những
ngôi nhà gần nhà lớn, lấy nước dưới giếng sẽ đỡ khó khăn hơn.” Cô ấy
bước xuống ngưỡng cửa rồi đi xuống phố, tôi bước sát phía sau.

Chúng tôi được mọi người giúp đỡ không chỉ vì chức vụ và con người

của Cameron, mà còn bởi ngồi và chờ đợi là hai trong những việc khốn khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.