CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 218

Tuy nhiên, điều đó là không thể. Dù chẳng phải một chiến binh bẩm

sinh nhưng Charles đã từng thấy đổ máu ở độ tuổi mười bốn, giống như
Jamie, trong trận chiến đầu tiên của cậu ta ở Gaeta. Không, tôi quả quyết
khi biểu hiện bị sốc biến mất trong đôi mắt nâu dịu dàng. Cậu ta không giật
mình bởi máu và vết thương.

Người đứng trước mặt cậu ta không phải là một nông dân hay một kẻ

chăn cừu. Không phải là một thần dân vô danh, có trách nhiệm chiến đấu
cho đại nghiệp của nhà Stuart. Đây là một người bạn. Và tôi nghĩ, có thể
vết thương của Jamie bỗng khiến cho Charles hiểu được rõ ràng: máu đã
chảy theo lệnh của cậu ta, những người đàn ông đã bị thương vì đại nghiệp
của cậu ta - tôi chỉ không biết sự thật này có đâm sâu vào cậu ta như một
vết thương thực sự không.

Charles nhìn bên sườn bị thương của Jamie một lúc lâu, rồi cậu ta

ngước lên nhìn vào mắt anh. Sau đó, cậu ta nắm lấy tay Jamie.

“Cảm ơn,” cậu ta nói khẽ.

Và chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ cậu ta có thể trở thành một

vị vua.

•••

Trên con dốc nhỏ đằng sau nhà thờ, một cái lều được dựng lên theo

lệnh của Điện hạ, làm chỗ nương tựa cuối cùng cho những người chết vì
chiến trận. Tuy được ưu tiên trong việc điều trị nhưng lính Anh không nhận
được gì ở đây, xác chết xếp thành hàng, vải phủ lên mặt. Những người
vùng cao chỉ được phân biệt dựa vào trang phục, tất cả đều chờ được thiêu
vào ngày mai. MacDonald của Keppoch mang theo một giáo sĩ người Pháp.
Người đàn ông ấy có đôi vai võng xuống bởi mệt mỏi, chiếc khăn choàng
tím đeo bên ngoài tấm áo choàng cao nguyên lấm lem, ông ta di chuyển
chậm chạp qua dãy lều, dừng lại một lúc để cầu nguyện trước đôi chân của
một thi thể nằm nghiêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.