CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 220

động bên cạnh. Cả hai người không cử động, lặng im như tảng đá bên dưới.
Lặng im như chết, dù chỉ một người qua đời.

Tôi chạm vào bàn tay trắng bệch đang buông thõng để kiểm tra và đặt

một tay lên mái tóc nâu dày, dường như cậu ta vẫn sống. Một người đàn
ông không nên chết khi còn tân, nhưng chàng trai này đã ra đi.

“Cậu ta đi rồi, Jamie ạ,” tôi thì thầm.

Suốt một lúc, anh không cử động, sau đó anh gật đầu và mở mắt, như

thể miễn cưỡng đối diện với sự thật.

“Anh biết. Cậu ta chết ngay sau khi anh bế cậu ta ra, nhưng anh không

muốn để cậu ta chết.”

Tôi nắm lấy hai vai chàng trai và chúng tôi nhẹ nhàng đặt cậu ta

xuống nền đất. Cơn gió nhẹ làm lung lay những thân cây cỏ quanh xác cậu
ta, cọ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch như gửi lời chào đón âu yếm của đất
mẹ.

“Anh không muốn cậu ta chết dưới mái nhà,” tôi hiểu mong muốn của

anh. Bầu trời phía trên chúng tôi trông rất ấm cúng với những đám mây dày
và trải dài bất tận, như một lời hứa về chốn nương thân.

Anh gật đầu, sau đó quỳ bên cạnh cái xác, hôn lên cái trán rộng xanh

xao.

“Sẽ có ai đó làm y hệt với anh,” anh nói khẽ, kéo một nếp áo choàng

che lên những lọn tóc nâu và thầm thì điều gì đó bằng tiếng Gaelic mà tôi
không hiểu.

Trạm y tế cho người bị thương là nơi không có nước mắt, có quá nhiều

việc phải làm. Tôi đã không khóc cả ngày, bất chấp những điều tôi nhìn
thấy, nhưng giờ tôi muốn rơi lệ, dù chỉ là một lúc. Tôi tựa đầu lên vai Jamie
để mạnh mẽ hơn và được anh an ủi, vỗ về. Khi tôi lau nước mắt và ngước
lên, tôi thấy anh vẫn nhìn chăm chăm vào người đang nằm im trên mặt đất,
đôi mắt ráo hoảnh. Anh nhận ra tôi đang quan sát, liền cúi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.