CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 249

“Trông cô thật mạnh khỏe… cháu dâu ạ!” Thoáng liếc mắt nhìn, tôi

nhận thấy miệng Charles há hốc.

“Ông thì không.” Tôi thẳng thắn nói.

Ông ta bình thản nhìn xuống đôi chân cong queo đang bắt tréo của

mình. Trong một trăm năm tới, người ta sẽ gọi tên chứng bệnh đó theo tên
của người nổi tiếng nhất đã phải chịu đựng chứng bệnh này - hội chứng
Toulouse-Lautrec.

“Quả là không.” Ông ta nói. “Nhưng dù sao thì cũng đã hai năm kể từ

lần cuối cùng cô gặp ta. Vậy mà phu nhân Duncan đã dự đoán là ta không
thể sống được quá hai năm cơ đấy.”

Tôi nhấp một ngụm brandy. Loại thượng hạng. Charles tỏ ra lo lắng.

“Tôi cứ nghĩ ông không để tâm quá nhiều đến lời nguyền rủa của một

phù thủy.” Tôi nói.

Một nụ cười thoáng xuất hiện trên đôi môi rõ nét kia. Dù tàn tạ như

vậy nhưng ông ta mang đậm vẻ đẹp của người em trai Dougal. Khi gạt đi
bức màn của sự thờ ơ trong ánh mắt, uy quyền của người đàn ông này lại
làm cho thân hình tàn tạ kia trở nên bừng sáng.

“Không phải là nguyền rủa, không. Ta có ấn tượng rõ ràng rằng người

đàn bà đó đã quan sát một cách cẩn trọng, chứ không có ý nguyền rủa. Mà
ta hiếm khi gặp một người nào có sự quan sát chính xác hơn Geillis Duncan
- chỉ trừ một ngoại lệ.” Ông ta duyên dáng nghiêng đầu về phía tôi, cho
thấy rõ suy nghĩ của mình.

“Cảm ơn.” Tôi nói.

Colum ngước lên nhìn Charles, người đang tròn mắt nhìn và há hốc

miệng bối rối trước cuộc hội thoại vừa rồi.

“Tôi xin cảm tạ sự tử tế của ngài khi cho phép tôi sử dụng dinh thự

của ngài để gặp gỡ bà Fraser, thưa ngài.” Ông ta vừa nói vừa khẽ gật đầu.
Những lời nói đó vừa đủ lịch sự, nhưng giọng điệu thì cho thấy rõ đây chỉ
là một sự coi thường. Charles, người không bao giờ quen với việc bị coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.