CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 257

Tôi vẫn do dự, nhưng ông ta chính là người đàn ông phán xét những

kẻ khác một cách khôn ngoan sắc sảo y như với chính bản thân mình. Ông
ta đã cầu xin sự tha thứ của tôi trước khi cầu xin ân huệ, và tin rằng tôi ý
thức được về sự công bằng hay lòng khoan dung. Và như ông ta nói, nó là
sự phù hợp, đúng đắn. Tôi mở hộp thuốc, lấy ra một cái lọ nhỏ đựng chất
xyanua vẫn dùng để diệt chuột.

“Cảm ơn cô, cô Claire,” một lần nữa, ông ta trịnh trọng nói mặc dù ý

cười vẫn còn nấn ná trong mắt. “Nếu cháu trai ta không chứng minh được
sự vô tội của cô bằng một màn hoa hòe hoa sói như thế ở Cranesmuir, ta
cũng sẽ chẳng bao giờ tin cô là phù thủy. Bây giờ ta cũng không biết nhiều
hơn so với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt rằng cô là ai, tại sao cô lại ở đây,
nhưng khả năng cô là phù thủy thì ta chưa từng suy xét đến.” Ông ta ngừng
một chút, nhướng lông mày lên. “Ta không cho rằng cô sẽ định nói cho ta
biết cô là ai hay thứ gì, đúng vậy không?”

Tôi ngập ngừng giây lát. Nhưng một người đàn ông không tin vào

Chúa trời cũng như Quỷ sứ thì cũng chẳng thể tin vào sự thật về sự có mặt
của tôi ở đây. Tôi khẽ siết những ngón tay ông ta rồi thả chúng ra.

“Tốt hơn hết hãy gọi tôi là phù thủy,” tôi nói. “Nó gần gũi nhất với

khả năng ông có thể tiếp nhận.”

•••

Sáng hôm sau, trên đường đi ra sân trong của lâu đài, tôi gặp Lãnh

chúa Balmerino trên cầu thang.

“Ồ, bà Fraser!” Ông ta chào tôi một cách vui vẻ. “Bà chính là người

tôi đang tìm kiếm đấy.”

Tôi mỉm cười với ông ta; đó là một người đàn ông vui vẻ, mập mạp,

một trong số những đặc điểm tươi mới nhất của cuộc sống ở Holyrood này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.