CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 273

“Ta có chút ngạc nhiên khi cha cháu viết thư thông báo rằng ông ấy sẽ

giao cháu cho Dougal, và mong cháu được tới chỗ ta ở Leoch để học tập.”

“Họ đã thỏa thuận điều đó khi kết hôn,” Jamie đáp. “Rằng cháu nên

làm con nuôi của cậu Dougal, sau đó sẽ đến chỗ cậu một thời gian.” Những
cành thông khô kêu xào xạc trong gió, cả anh và Colum đều so vai, chống
lại cái lạnh bất ngờ mà cơn gió mang đến. Sự giống nhau giữa họ càng
được thể hiện rõ qua cử chỉ tương đồng ấy.

Trông thấy tôi mỉm cười trước hành động giống nhau của họ, khóe

miệng Colum nhếch lên để đáp lại.

“Ồ, phải,” ông ta nói với Jamie. “Tuy nhiên, những thỏa thuận có giá

trị như người lập ra chúng, không hơn. Lúc trước, ta đã không hiểu cha
cháu.”

Ông ta mở miệng định nói tiếp, nhưng sau đó có vẻ xem xét lại điều

định nói. Sự im lặng của khu nghĩa địa tràn vào khoảng trống trong cuộc
trò chuyện của họ, lấp đầy nó, như thể họ chưa từng nói gì.

Cuối cùng, Jamie là người phá vỡ sự im lặng.

“Cậu nghĩ gì về cha cháu?” Anh hỏi, tôi thoáng thấy trong giọng anh

sự tò mò của một đứa trẻ sớm mất cha mẹ, đang tìm kiếm manh mối về
nhân dạng của những con người mà nó chỉ được biết đến qua tầm nhìn hạn
chế của mình. Tôi hiểu mong muốn này, tôi cũng chỉ biết vài điều ít ỏi về
cha mẹ nhờ vào những câu trả lời chóng vánh và thiếu thỏa đáng của bác
Lamb. Bác ấy không phải là người có khả năng phân tích nhân cách.

Ông cậu Colum thì có.

“Cháu muốn hỏi trông ông ấy thế nào ư?” Ông ta ngắm nhìn cháu trai

kĩ hơn, sau đó kêu lên thích thú.

“Hãy nhìn vào gương, hỡi chàng trai,” ông ta nói, nở nụ cười có phần

oán hận. “Mặc dù cháu có khuôn mặt của mẹ, nhưng cháu sẽ thấy cha cháu
đang nhìn cháu qua đôi mắt xếch chết tiệt của nhà Fraser.” Ông ta ngồi
thẳng dậy và đổi tư thế trên chiếc ghế đá mọc đầy địa y, rồi thả lỏng các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.