CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 277

“Anh đã làm đúng,” tôi nói với anh, để trả lời cho suy nghĩ hơn là lời

nói của anh. “Em cũng sẽ làm điều tương tự. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, ít
nhất nhà MacKenzie cũng được an toàn.”

“Ừ, có lẽ vậy.” Anh gật đầu chào một viên sĩ quan đi ngang qua, ông

ta đang chen vào đám đông bao quanh quán rượu Tận Cùng Thế Giới.
“Nhưng phần còn lại - thị tộc MacDonald, MacGillivray và những thị tộc
khác thì sao? Giờ đây, họ sẽ bị hủy diệt ư, nhỡ đâu họ có thể thoát khỏi
định mệnh này nếu anh có đủ dũng khí để khuyên Colum tham gia cùng
họ?” Anh lắc đầu, khuôn mặt buồn rầu. “Em không biết, đúng không,
Sassenach?”

“Không,” tôi khẽ đáp, siết lấy cánh tay anh. “Không bao giờ biết hết

được. Hoặc biết quá nhiều. Nhưng chắc chắn chúng ta không thể không
làm gì trong cuộc chiến này, đúng không?”

Anh cười nửa miệng, ép tay tôi vào sát người anh.

“Không, Sassenach ạ! Anh không nghĩ chúng ta có thể làm gì. Giờ

mọi chuyện đã kết thúc, không thể thay đổi nó, nên lo lắng cũng vô ích.
Nhà MacKenzie sẽ ở ngoài cuộc chiến.”

Lính canh cổng lâu đài Holyrood là một người họ MacDonald, thuộc

hạ của Glengarry. Anh ta nhận ra Jamie và gật đầu chào chúng tôi ở sân
trong, rồi ngay lập tức tiếp tục công việc tìm chấy rận của mình. Thời tiết
ấm áp giúp các loài ký sinh hoạt động, khi chúng sinh sôi nảy nở làm tổ
trong đám lông rậm ở háng và dưới nách, chúng thường bị bất ngờ khi đi
qua địa hình hiểm trở của áo sơ mi hay khăn choàng và bị thải ra khỏi
người vật chủ.

Jamie nói với anh ta bằng tiếng Gaelic và mỉm cười. Người đàn ông

cười lớn tiếng, rồi nhặt thứ gì đó từ áo sơ mi, ném về phía Jamie, anh cũng
giả bộ bắt lấy, quan sát con bọ tưởng tượng một cách chăm chú, sau đó
nháy mắt với tôi và ném nó vào trong miệng.

•••

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.