CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 290

“Có đấy ạ,” tôi nói, nắm bắt ngay cơ hội này. “Tôi muốn đưa chồng tôi

về nhà ngủ. Ngay bây giờ.”

Hai mắt Hoàng tử hơi trố ra vì ngạc nhiên, nhưng cậu ta nhanh chóng

lấy lại vẻ điềm tĩnh. Aeneas MacDonald bật ra một tràng ho có vẻ đã bị
kìm nén một lúc lâu. Gương mặt tái nhợt của Jamie đột nhiên đỏ lựng. Anh
hắt hơi và vùi mặt vào một chiếc khăn mùi soa, đôi mắt xanh lam bắn ra
những tia lửa về phía tôi từ những nếp gấp.

“A… chồng bà,” Charles nói, chế giễu trước lời tuyên bố ấy. “Ừm...”

Một màu ửng đỏ bắt đầu nhuộm hồng hai má cậu ta.

“Anh ấy bị ốm,” tôi nói với đôi chút khó chịu. “Chắc chắn ngài có thể

thấy điều đó chứ? Tôi muốn anh ấy lên giường và nghỉ ngơi.”

“Ồ, nghỉ ngơi,” MacDonald lầm bầm như tự nhủ.

Tôi tìm kiếm vài từ ngữ có vẻ đủ tao nhã.

“Tôi lấy làm tiếc phải tạm thời đưa chồng tôi đi, thưa Điện hạ, nhưng

nếu không được nghỉ ngơi đầy đủ, anh ấy sẽ không thể tiếp tục phục vụ
ngài lâu hơn nữa.”

Charles, đã trấn tĩnh lại từ sự xáo động nhất thời, lúc này dường như

phát hiện thấy sự lúng túng rõ ràng của Jamie.

“Chắc chắn rồi,” cậu ta nói, đưa mắt nhìn Jamie, sắc mặt của anh lúc

này đã nhợt nhạt hẳn. “Chúng ta đúng là không thích cái viễn cảnh mà bà
miêu tả, thưa bà!” Hoàng tử cúi đầu về phía tôi. “Việc đó sẽ như bà mong
muốn, thưa bà! James thân yêu được miễn không phải theo hầu cho tới khi
ông ấy bình phục hẳn. Hãy đưa chồng bà về nghỉ ngơi ngay đi, và, à… vận
dụng phương thức chữa trị… à… thích hợp.” Khóe miệng cậu ta đột nhiên
giật giật, cậu ta lôi ra một chiếc khăn mùi soa lớn từ trong túi áo, theo bước
Jamie, cũng vùi mặt vào đó, ho một cách tế nhị.

“Xin hãy bảo trọng, thưa Điện hạ,” MacDonald khuyên nhủ có phần

cay độc. “Ngài có thể lây bệnh của ông Fraser đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.