CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 297

có hai lần, và người cao tuổi có thể nhiều năm mới bị cảm lạnh một lần, chỉ
vì họ đã gặp hầu hết các loại virus thông thường và trở nên miễn dịch.

Tôi nghĩ bây giờ có lẽ mình cũng thế. Sẽ ra sao nếu có một vài loại

miễn dịch trở thành di truyền, khi virus và con người cùng tiến hóa? Những
kháng thể với nhiều bệnh dịch có thể truyền từ mẹ sang con, tôi biết có
chuyện đó. Thông qua nhau thai hoặc sữa mẹ, để cho đứa trẻ được miễn
dịch tạm thời với bất cứ bệnh dịch nào mà người mẹ đã từng nhiễm. Có lẽ
tôi không bao giờ bị cảm lạnh là bởi vì tôi đã có các kháng thể được di
truyền từ tổ tiên để chống lại các loại virus ở thế kỷ mười tám - tôi đã được
hưởng lợi từ những cơn cảm lạnh mà tất cả tổ tiên của tôi đã mắc phải trong
suốt hai trăm năm qua chăng?

Tôi trầm tư với ý tưởng thú vị này và quá nhập tâm với nó đến nỗi

chẳng buồn ngồi xuống mà cứ đứng nhấm nháp tách trà giữa phòng, đúng
lúc đó, một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Tôi nóng nảy thở dài, bực mình vì bị quấy rầy. Tôi không thèm đặt

tách trà xuống mà đi luôn ra cửa để chuẩn bị đón nhận - và cự tuyệt - những
câu hỏi về sức khỏe của Jamie. Có thể Cameron đã đi qua một đoạn đường
không sạch sẽ để giao một công văn, hay Điện hạ đã nghĩ kĩ lại về hành
động rộng lượng cho phép Jamie không tham dự buổi vũ hội tối nay. Vậy
thì bọn họ sẽ phải bước qua xác tôi mới mang được anh ấy ra khỏi giường.

Tôi giật mạnh cánh cửa, và những lời chào đón chết lặng trong cổ

họng. Jack Randall đang đứng trước cửa, trong bóng tối.

•••

Chiếc váy ướt nước trà khiến tôi bừng tỉnh, khi đó, hắn đã bước vào

phòng rồi. Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới với thái độ dò xét, khinh khỉnh
thường thấy, sau đó liếc về phía cửa phòng đang đóng.

“Cô ở một mình ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.