CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 300

“Đi tới nhà thờ được chứ? Chúng ta có thể nói chuyện ở đó mà không

lo bị xen ngang.” Đó là sự thật. Nhà thờ nằm sát bên hông lâu đài, từng là
một phần của tu viện ban đầu, giờ đã bị bỏ hoang, nó trở thành một nơi
nguy hiểm vì không được chăm sóc trong nhiều năm. Tôi ngần ngại, không
biết để làm gì.

“Nghĩ đi, đồ đàn bà!” Hắn lắc người tôi, sau đó buông tay và đứng lùi

lại. Ánh nến chiếu tới từ phía sau khiến hắn trông giống một khoảng đen lờ
mờ đối diện với tôi. “Tại sao tôi phải mạo hiểm vào trong lâu đài?”

Câu hỏi này rất hay. Một khi hắn ra khỏi phạm vi của lâu đài trong lốt

cải trang, đường phố ở Edinburgh sẽ mở ra trước mắt hắn. Hắn có thể ẩn
nấp trong các ngõ và phố nhỏ, cho tới lúc bắt gặp tôi đang đi dạo hằng ngày
và chặn đường tôi ở đó. Lý do khả dĩ duy nhất để không làm như vậy, hắn
đã đưa ra; hắn không muốn việc nói chuyện với tôi bị người ta nhìn thấy
hay nghe lỏm được.

Trông thấy vẻ mặt tôi đã hiểu chuyện, hắn liền giũ tấm áo choàng ra,

đợi tôi khoác vào.

“Tôi đảm bảo rằng cô sẽ được quay về an toàn sau buổi nói chuyện

của chúng ta, thưa phu nhân!”

Tôi thử đọc biểu cảm của hắn, nhưng không phát hiện được điều gì từ

các đường nét gầy guộc và rõ ràng đó. Đôi mắt điềm tĩnh kia chẳng cho tôi
biết được gì hơn, giống như nhìn vào một tấm kính trong suốt.

Tôi khoác áo.

“Được thôi,” tôi nói.

Chúng tôi rời khỏi khu vườn giả sơn tối mờ, gật đầu khi đi ngang qua

lính canh. Anh ta nhận ra tôi và việc tôi ra ngoài vào buổi đêm không có gì
bất thường, có thể tôi lại đi khám cho một ca bệnh khẩn cấp nào đó trong
thành phố. Lính canh liếc nhìn Jack Randall chằm chằm - bởi nếu Jamie
không thể đi cùng thì Murtagh sẽ là người hộ tống tôi - nhưng bộ quần áo
hắn đang mặc không hề có dấu vết nào của một đại úy kỵ binh. Hắn dửng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.