CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 348

Khi chúng tôi tới phòng ngủ được dành cho mình vào đêm nay, Jamie

vỗ nhẹ lên đầu người dẫn đường nhỏ của chúng tôi, ra hiệu cho cậu ta lui
đi.

Tôi thả người xuống giường, bất lực nhìn chăm chú xung quanh.

“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây?” Tôi hỏi. Bữa tối đã trôi qua mà

chẳng có gì đáng nói, nhưng đôi khi tôi cảm thấy sức nặng từ ánh nhìn của
Lovat trên người mình.

Jamie nhún vai, kéo áo qua đầu.

“Giá mà anh biết, Sassenach,” anh nói. “Họ hỏi anh về tình hình quân

đội vùng cao, điều kiện của binh lính và những điều mà anh biết về kế
hoạch của Hoàng tử. Anh kể cho họ. Sau đó, họ hỏi lại tất cả những điều đó
một lần nữa. Ông nội anh cho rằng bất kỳ ai cũng không thể cho ông một
câu trả lời thẳng thắn,” anh nói thêm một cách khô khốc. “Ông nghĩ ai cũng
thối nát như mình chắc, với hàng tá động cơ; mỗi cái cho mỗi dịp.”

Anh lắc đầu và quăng chiếc áo lên giường cạnh tôi.

“Ông chẳng thể biết được liệu anh có nói dối về tình hình quân đội

vùng cao hay không. Nếu anh muốn ông gia nhập với nhà Stuart, anh chắc
chắn sẽ nói quá lên về mọi thứ, còn nếu anh thực sự chẳng quan tâm, theo
cách này hay cách khác, anh sẽ nói sự thật. Ông không có ý định cam kết
điều gì cho tới khi biết rõ lập trường của anh.”

“Và ông ấy định làm thế nào để biết anh có nói thật hay không?” Tôi

hoài nghi hỏi.

“Ông có một nhà tiên tri,” anh tỉnh bơ đáp, như thể đó là một trong

những vật dụng bình thường của một lâu đài vùng cao nguyên. Theo những
gì tôi biết thì đúng là như vậy.

“Thật sao?” Tôi ngồi dậy trên giường, bị kích thích vì tò mò. “Có phải

là người phụ nữ mà ông ấy đã ném ra khỏi phòng không?”

“Đúng thế! Bà ta tên là Maisri, và bà ta có khả năng tiên tri từ khi sinh

ra. Nhưng bà ta lại chẳng thể nói cho ông nghe bất kỳ điều gì - hoặc đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.