CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 35

nhìn tôi bằng ánh mắt vô vọng. “Cháu biết những người chơi bé trai thường
không làm lâu. Cháu nghĩ gã sẽ xong việc trước khi ông chủ rời đi.”

“Ôi, Chúa Jesus,” tôi nói. Những ngón tay nới lỏng và trượt xuống

dưới cổ tay cậu nhóc. “Ý cháu là - Fergus ơi, cháu từng làm việc đó rồi?”

Cậu nhóc nhìn như thể muốn khóc. Tôi cũng vậy.

“Không thường xuyên, thưa phu nhân,” cậu đáp, gần như một lời van

xin được thấu hiểu. “Có một ngôi nhà chuyên phục vụ việc này và đám đàn
ông thường đến đó. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, một khách hàng thấy cháu và
nổi lòng ham muốn…” Hai lỗ mũi bắt đầu chảy nước, cậu nhóc lấy mu bàn
tay quệt ngang.

Tôi lục trong túi ra một cái khăn tay và đưa nó cho Fergus. Cậu nhóc

bắt đầu xì mũi trong lúc nhớ về buổi sáng thứ Sáu đó.

“Hắn to hơn cháu tưởng. Hắn muốn…”

Tôi kéo Fergus lại, áp chặt đầu cậu vào vai, giọng nói của cậu bị bóp

nghẹt trong lớp vải áo của tôi. Hai mảnh xương dẹt trên vai cậu rung lên
như đôi cánh dưới tay tôi.

“Đừng kể thêm,” tôi nói. “Đừng! Được rồi, Fergus. Ta không giận

đâu. Nhưng đừng kể nữa.”

Yêu cầu là vô ích. Cậu nhóc không thể ngừng nói sau nhiều ngày sợ

hãi và im lặng.

“Nhưng đó là lỗi của cháu, phu nhân ơi!” Cậu nhóc thốt lên, thoát khỏi

vòng tay tôi. Môi cậu run rẩy và những giọt nước mắt trào ra. “Lẽ ra cháu
nên im lặng. Cháu không nên thét to! Nhưng cháu không kìm được và ông
chủ nghe thấy, và… và ông ấy xông vào… và... Ôi, phu nhân ơi, đáng lẽ ra
không nên, nhưng cháu rất mừng khi thấy ông ấy, và cháu chạy tới, ông ấy
đẩy cháu ra sau và đấm vào mặt gã người Anh. Rồi gã người Anh đứng dậy
với cái ghế đẩu trong tay và ném nó, còn cháu thì sợ hãi, chạy ra khỏi
phòng và trốn trong cái tủ cuối hành lang. Rồi có rất nhiều tiếng la hét và
đánh nhau, cả tiếng đổ vỡ ầm ĩ, thêm nhiều tiếng la hét nữa. Sau đó, mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.