CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 38

sỏi và các hạt nước nhỏ liên tiếp rơi xuống từ cành cây ướt đẫm, giống như
một cơn mưa.

Bầu trời vẫn nguyên màu xám xịt, nhưng nó đã nhạt bớt từ màu đen sì

giận dữ của những đám mây õng nước. Tôi ôm lấy hai khuỷu tay. Có vẻ
mặt trời sẽ sớm ló ra trở lại, nhưng trời vẫn lạnh đủ để cần có một chiếc áo
khoác.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến tới từ phía sau, liền quay người và

thấy François, người hầu bậc hai, nhưng ông ta không mang theo thứ gì.
Ông ta nhìn tôi ngần ngại một cách kỳ quặc, dường như muốn chắc chắn tôi
là người cần tìm.

“Phu nhân,” ông ta nói, “có khách đến thăm bà.”

Tôi thầm thở dài. Tôi không muốn bị làm phiền với việc phải lên tinh

thần để tiếp chuyện họ, theo phép lịch sự.

“Làm ơn nói với họ rằng tôi mệt,” tôi đáp, quay người tiếp tục đi dạo.

“Khi nào họ đi, hãy mang cho tôi áo khoác.”

“Nhưng thưa phu nhân,” ông ta nói vọng tới từ sau lưng tôi, “là Lãnh

chúa Broch Tuarach - chồng của bà.”

Tôi giật mình, quay lại nhìn ngôi nhà. Là thật, tôi có thể thấy dáng

người cao lớn của Jamie sắp rẽ ở góc ngoặt. Tôi quay đi, giả bộ không
trông thấy và tiến về phía rặng cây. Những bụi cây rậm rạp rủ xuống thấp,
có lẽ tôi có thể trốn kịp.

“Claire!” Giả bộ là vô ích. Anh cũng nhìn thấy tôi và đang đi xuống

con đường mòn theo sau tôi. Tôi rảo bước nhanh hơn, nhưng không sánh
kịp với đôi chân dài kia. Vừa đi được nửa đường, tôi đã thở hắt ra, do đó
bước chậm dần. Tình trạng sức khỏe của tôi không cho phép vận động mệt
nhọc.

“Đợi đã, Claire!”

Tôi hơi quay người, anh đã đuổi gần tới nơi. Bức màn màu xám mềm

mại tê liệt bao quanh tôi bắt đầu rung rinh, tôi hoảng hốt khi nghĩ rằng hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.