CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 388

“Em đang làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi khi cuối cùng cũng gỡ được

mình ra.

“Chị gái của cha em sống ở đây,” cô đáp. “Em đ-đang ở với bà. Hay

bà định hỏi tại sao em ở đây à?” Cô vẫy tay về phía khu vực bẩn thỉu trong
cửa hàng của ông Samuels.

“Ồ, cả điều đó nữa,” tôi nói. “Nhưng chuyện đó để từ từ đã.” Tôi quay

sang ông chủ hiệu cầm đồ. “Bốn bảng sáu, hoặc tôi sẽ đi ngược lên trên
đồi,” tôi bảo ông ta. “Ông quyết định đi, tôi đang vội.”

Lầm bầm cằn nhằn vài tiếng, ông Samuels với xuống quầy tìm hộp

đựng tiền mặt, trong khi tôi quay lại với Mary.

“Tôi phải mua vài chiếc chăn len. Em có thể đi cùng tôi không?”

Cô ấy liếc nhìn ra ngoài, nơi có một người đàn ông nhỏ con trong bộ

chế phục của người hầu đứng cạnh cửa, rõ ràng là đang đợi cô ấy. “Vâng,
nếu sau đó bà đi cùng em được. Ôi, Claire, em rất vui được gặp bà!”

“Anh ấy đã gửi thư cho em,” Mary kể khi chúng tôi đi bộ xuống đồi.

“Alex. Một người bạn đã mang lá thư của anh ấy đến.” Gương mặt cô sáng
bừng lên khi nhắc đến tên anh ta, nhưng hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

“Khi em biết anh ấy ở Edinburgh, em đ-đã đòi cha cho em đến thăm

bác Mildred. Ông không thèm quan tâm,” cô cay đắng nói thêm. “Cha em
thấy phát ớn mỗi khi nhìn em, sau chuyện xảy ra ở Paris. Ông rất vui mừng
vì có thể tống em ra khỏi nhà.”

“Vậy em đã gặp Alex chưa?” Tôi hỏi. Tôi băn khoăn chàng linh mục

trẻ sống như thế nào kể từ lần cuối cùng tôi gặp anh ta. Tôi cũng thắc mắc
làm thế nào mà anh ta có được can đảm để viết thư cho Mary.

“Gặp rồi. Anh ấy không yêu cầu em đến,” cô vội bổ sung. “Em tự

mình đ-đến.” Cằm cô hếch lên trong dáng vẻ thách thức, nhưng vẫn hơi run
run khi nói: “Anh ấy… anh ấy không định viết thư cho em, nhưng anh ấy
nghĩ mình đang ch-chết dần, và muốn em biết… biết…” Tôi quàng tay qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.