CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 391

“Bà Fraser.” Giọng anh ta nhẹ nhõm và nín thở, mặc dù mỉm cười với

tôi. “Thật tuyệt khi lại được nhìn thấy một gương mặt thân thiện.”

“Đúng thế.” Tôi cười với anh ta, để ý thấy mạch trên cổ anh ta rung

động liên hồi, và làn da anh ta trong suốt. Đôi mắt màu hạt dẻ dịu dàng và
ấm áp, nắm giữ gần như tất cả sự sống trong cơ thể mong manh của anh ta.

Thiếu dụng cụ y tế, tôi chẳng thể làm gì được cho anh ta, nhưng tôi đã

kiểm tra cẩn thận, thấy anh ta được dựa người về phía sau một cách thoải
mái, đôi môi hơi tím tái do chút gắng sức khi thăm khám.

Tôi che đậy vẻ lo lắng trước tình trạng cơ thể của Alex, và hứa hôm

sau sẽ mang đồ nghề y tế đến để giúp anh ta ngủ dễ dàng hơn. Anh ta
không để ý đến những lời trấn an của tôi; tất cả sự chú ý của anh đều dồn
cả vào Mary, người đang lo lắng ngồi bên cạnh, nắm lấy tay anh ta. Tôi
thấy cô gái liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng đang nhanh chóng yếu
dần, và nhận ra nỗi lo lắng của cô ấy; cô ấy sẽ phải quay về nhà bác gái
mình trước khi trời tối.

“Vậy tôi đi đây,” tôi bảo với Alex, tự rời đi để nhường lại cho họ

những khoảnh khắc quý giá được ở riêng với nhau.

Anh ta liếc nhìn từ tôi sang Mary, rồi mỉm cười vẻ biết ơn.

“Chúa phù hộ cho bà, bà Fraser,” anh ta nói.

“Hẹn gặp anh vào ngày mai,” tôi nói rồi rời khỏi đó.

•••

Những ngày kế tiếp, tôi đều bận rộn. Những người ở Lallybroch bị

tịch thu hết vũ khí khi họ bị bắt, dĩ nhiên là thế, và tôi đã cố gắng hết sức để
giành lại những gì có thể, bằng cách hăm dọa, ép buộc, hối lộ, quyến rũ,
chỗ nào cần thì áp dụng. Tôi cầm thêm hai chiếc ghim cài áo mà Jared tặng
tôi làm quà chia tay và mua đủ thức ăn để đảm bảo rằng những người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.