CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 406

Nhưng chỉ có phẫu thuật mới cứu được ông ta, và đó là điều mà tôi không
thể làm được.

Tôi cảm thấy một sự hiện diện ấm áp phía sau mình, và nghe thấy hơi

thở bình thường khi có ai đó dò dẫm hướng về phía tôi. Tôi với về phía sau
và cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Dougal MacKenzie.

Ông ta đã tìm đường đến bên cạnh tôi và đặt một bàn tay lên cơ thể

nằm ngửa của Rupert.

“Thế nào rồi, anh bạn?” Ông ta khẽ hỏi. “Anh có thể đi được không?”

Bàn tay kia của tôi vẫn đặt trên người Rupert, tôi có thể cảm thấy đầu ông
ta lắc lắc để trả lời câu hỏi của Dougal. Những người đàn ông trong nhà thờ
phía sau chúng tôi đã bắt đầu thì thầm trò chuyện với nhau.

Bàn tay Dougal ấn xuống bờ vai tôi.

“Cô cần những gì để có thể giúp anh ta? Cái hộp nhỏ của cô ư? Nó ở

trên mình con ngựa à?” Ông ta đứng lên trước khi tôi kịp nói rằng trong
hộp không có thứ gì giúp được Rupert cả.

Một tiếng rắc lớn đột ngột vang lên từ phía bệ thờ làm im bặt mọi

tiếng thì thầm, những người đàn ông nhanh chóng vồ lấy món vũ khí mà họ
đã đặt xuống. Lại thêm một tiếng rắc khác và tiếng thứ gì đó bị xé rách, rồi
tấm vải dầu phủ trên cửa sổ bị lột đi, khiến một luồng không khí lạnh giá,
sạch sẽ tràn vào, cuốn theo vài bông tuyết xoay lộn quay cuồng.

“Sassenach! Claire! Em có ở đó không?” Giọng nói trầm thấp khẽ

vọng vào từ cửa sổ khiến tôi đứng bật dậy, trong thoáng chốc hoàn toàn
quên bẵng Rupert.

“Jamie!” Xung quanh tôi là một tràng thở phào nhẹ nhỏm, và tiếng

lanh canh của kiếm và khiên rơi xuống đất. Ánh sáng yếu ớt mới từ bên
ngoài rọi vào bị che kín trong giây lát bởi cái đầu và hai bờ vai to lớn của
Jamie. Anh nhẹ nhàng thả người xuống từ bệ thờ, bóng hình nổi bật trước
cái cửa sổ để mở.

“Ai ở đây thế?” Anh nhìn quanh, khẽ hỏi. “Dougal, cậu đây à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.