CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 410

không? Tôi sẽ chết bởi chính tay ngài, mo caraidh, không phải chết bởi tay
những kẻ xa lạ.”

Dougal giật nẩy mình, Jamie và tôi trao nhau những cái liếc mắt kinh

hãi sau lưng ông ta.

“Rupert…” Dougal mở đầu một cách bất lực, nhưng Rupert đã ngắt

ngang lời ông ta, vỗ vỗ vào tay ông ta và khẽ lắc lắc nó.

“Ngài bạn của tôi, trời ạ, và đó là nhiệm vụ của ngài,” Rupert thì

thầm. “Thôi nào! Làm ngay bây giờ đi! Cái chết từ từ làm tôi đau đớn,
Dougal, và tôi nhờ ngài kết thúc nó.” Ánh mắt ông ta di chuyển không
ngừng, chiếu vào tôi.

“Cô sẽ nắm tay tôi trong khi tôi ra đi chứ, cô gái?” Ông ta hỏi. “Tôi

muốn vậy.”

Dường như chẳng thể làm gì khác. Tôi chầm chậm cử động, cảm thấy

tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ, tôi nắm lấy bàn tay to lớn đầy lông lá
đen sì ấy bằng cả hai tay mình, siết chặt nó như thể bằng cách ấy, tôi có thể
ép hơi ấm của mình sang làn da lành lạnh của ông ta.

Với một tiếng cằn nhằn, Rupert ráng sức xoay sang một bên và liếc

lên nhìn Jamie, anh đang ngồi cạnh đầu ông ta.

“Đáng lẽ cô ấy nên cưới tôi, chàng trai ạ, khi cô ấy được lựa chọn,”

ông ta thở khò khè. “Cậu là đồ ẻo lả đáng thương, nhưng hãy làm hết sức
mình.” Ông ta nháy mắt vẻ tinh quái. “Hãy đối xử tốt với cô ấy cho tôi,
chàng trai!”

Đôi mắt đen láy xoay trở lại phía tôi, và một nụ cười tươi rói cuối

cùng cũng nở rộng trên khuôn mặt ông ta.

“Vĩnh biệt, cô gái xinh đẹp,” ông ta khẽ nói.

Con dao găm của Dougal cắm vào bên dưới xương ức của ông ta,

mạnh và thẳng tắp. Thân hình vạm vỡ chấn động, quay sang bên cạnh với
một cơn ho ra máu, nhưng tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi lại phát ra từ
Dougal.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.