CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 411

Người tộc trưởng của nhà MacKenzie như đông cứng lại trong một

lúc, hai mắt nhắm nghiền, hai tay siết chặt trên cán con dao găm. Rồi Jamie
đứng lên, nắm lấy hai vai ông ta và xoay người ông ta đi, thì thầm điều gì
đó bằng tiếng Gaelic. Jamie liếc mắt sang tôi và tôi gật đầu, giơ hai cánh
tay ra. Anh dịu dàng xoay Dougal hướng về phía tôi, và tôi kéo ông ta lại
với mình trong khi cả hai chúng tôi cùng quỳ sụp trên sàn, đỡ Dougal trong
khi ông ta khóc.

Ngay khuôn mặt Jamie cũng đầm đìa nước mắt, và tôi nghe thấy

những tiếng thở dài ngắn ngủi, những tiếng nức nở từ phía những người
đàn ông khác. Tôi cho rằng điều đó là tốt hơn cả, họ khóc cho Rupert hơn
là khóc cho chính họ. Nếu người Anh đến đây, tất cả chúng tôi sẽ bị treo cổ
vì tội mưu phản. Vì vậy, khóc than cho Rupert là dễ dàng hơn cả, ông ta đã
ra đi an toàn, lên đường nhanh chóng trong tay của một người bạn.

•••

Chúng không hề tấn công trong đêm mùa đông dài dằng dặc đó.

Chúng tôi túm tụm vào nhau, tựa vào một bức tường, dưới những chiếc áo
choàng len và áo khoác ngắn tay, chờ đợi.

Tôi lơ mơ ngủ, dựa vào vai Jamie, Dougal khom người im lặng ở một

bên. Tôi nghĩ rằng không ai trong số họ ngủ cả, chỉ nhìn xuyên qua bóng
đêm vào xác Rupert đang nằm lặng im dưới chiếc áo choàng len của chính
mình ở góc bên kia nhà thờ, bên kia vực thẳm chia cắt cõi chết và cõi sống.

Chúng tôi nói rất ít, nhưng tôi biết bọn họ đang nghĩ gì. Họ đang băn

khoăn, cũng như tôi, liệu quân Anh đã bỏ đi để tập hợp với đạo quân chính
ở tòa nhà Callendar phía dưới, hay vẫn đang quan sát ở ngoài kia, chờ đợi
bình minh tới trước khi hành động, để không cho bất cứ kẻ nào trong ngôi
nhà thờ bé nhỏ này thoát được dưới sự che chắn của màn đêm đen.

Vấn đề đã ngã ngũ cùng với tia sáng đầu tiên rọi đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.