CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 436

hắn, cô biết đấy. Và tiền là một món hối lộ tốt, nhưng lại là một sợi dây
cương yếu ớt.”

“Không giống như thư nặc danh?” Tôi lạnh lùng nói.

Gã ngồi ngả ra sau, hai bàn tay chắp ngang trên cái bụng phình lên, và

nhìn tôi chăm chú với vẻ thích thú.

“À! Cô đang nghĩ rằng thư nặc danh có thể có hiệu quả theo cả hai

cách, đúng không?” Gã lắc đầu, phủi đi vài hạt vụn thuốc lá hít trôi xuống
từ trên chiếc áo gi lê lụa.

“Không, phu nhân thân mến! Vì một lẽ, có một điều khác biệt ở các

đồn binh của chúng tôi. Mặc dù lời đồn đại kiểu đó có thể ảnh hưởng đến
việc tôi được tiếp đón trong một số vòng giao tế xã hội, nhưng lại không
thành vấn đề nghiêm trọng đối với tôi. Còn về Đại úy - chà, quân đội có cái
nhìn rất ác cảm đối với những sở thích trái tự nhiên như thế. Thực tế, hình
phạt thường là cái chết. Không, thực sự không có nhiều người giống anh
ta.” Gã ngả đầu sang một bên, tới chừng mực mà cái cằm xệ ngấn mỡ cho
phép.

“Nhưng thứ ràng buộc John Randall với ta không phải là lời hứa hẹn

về sự giàu sang, cũng không phải sự đe dọa phanh phui tai tiếng,” gã nói.
Đôi mắt nhỏ màu xanh nước biển sáng lấp lánh. “Anh ta phục vụ ta bởi vì
ta có thể cho anh ta những gì anh ta thèm khát.”

Tôi đưa mắt nhìn thân hình béo tốt kia với vẻ ghê tởm không che giấu,

khiến Công tước cười rung cả người.

“Không, không phải cái đó,” gã nói. “Khẩu vị của Đại úy có phần tinh

tế hơn thế. Không giống của ta.”

“Vậy thì là cái gì?”

“Sự trừng phạt,” gã dịu dàng nói. “Nhưng cô biết điều đó, đúng

không? Hoặc ít nhất chồng cô biết.”

Tôi cảm thấy bẩn thỉu khi ở gần gã, bèn đứng lên bước ra xa. Nhưng

mảnh vỡ của cái lọ thuốc lá bằng thạch cao tuyết hoa nằm trên sàn nhà, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.