CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 448

Mary xoay người lại, gương mặt tai tái dưới bóng của những tấm màn

trướng treo trên giường. Ngay cả dưới ánh sáng lờ mờ này, tôi cũng thấy
đôi mắt sẫm màu ấy đang mở to.

“Ồ, Claire! Em rất tiếc!”

“À, tôi cũng vậy,” tôi sốt ruột nói. “Em có biết người săn trộm ấy ở

đâu không?” Nếu Hugh bị giam giữ ở đâu đó có thể dễ dàng đến được,
giống như chuồng ngựa, thì sẽ có cơ hội để Mary thả ông ta ra vào buổi
sáng bằng cách nào đó.

Đôi môi run rẩy khiến tật nói lắp của cô dường như còn dễ nghe hơn,

đáng lẽ điều đó phải cảnh báo cho tôi biết trước kết quả rồi. Nhưng những
lời lẽ ngay khi cô nói ra giáng thẳng vào trái tim tôi, sắc lẻm và đột ngột
như nhát đâm của một con dao găm.

“H-họ tr-treo c-cổ ông ta,” cô nói. “Ở c-cổng kh-khuôn viên.”

•••

Một lúc lâu sau, tôi mới có thể tập trung chú ý tới những gì xung

quanh mình. Cơn lũ choáng váng, đau khổ, sợ hãi và hy vọng tan vỡ quét
ào qua tôi, vùi dập tôi hoàn toàn. Tôi lờ mờ nhận thức được bàn tay nhỏ bé
của Mary đang rụt rè vỗ nhẹ lên vai mình, giọng cô bảo tôi dùng khăn tay
và uống một ly nước, nhưng tôi vẫn duy trì dáng vẻ cuộn tròn như một quả
bóng, không nói năng gì, run bần bật và chờ đợi sự thả lỏng của nỗi tuyệt
vọng đang vặn xoắn lại như có một nắm tay siết chặt lấy dạ dày tôi. Cuối
cùng, tôi kìm nén cơn hoảng loạn và mệt mỏi mở mắt.

“Tôi sẽ ổn cả thôi,” tôi nói, ngồi dậy và quệt ngang mũi bằng ống tay

áo một cách thiêu tế nhị. Tôi đón lấy chiếc khăn tay được đưa đến và dùng
nó để chấm mắt mình. Mary vẫn lảng vảng bên tôi, vẻ quan tâm lo lắng, và
tôi với tay ra, nắm lấy bàn tay cô gái vẻ trấn an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.