Tiếng thở hắt ra của tôi khiến Danton vụt ngước nhìn lên, ngay dưới
chiếu nghỉ một bậc cầu thang. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bị chộp lấy cổ và
lẳng vào bước tường của chiếu nghỉ với một lực khiến giá nến bay văng lên
không trung.
Mary cũng đã nhìn thấy hắn.
“Đó là hắn!” Cô kêu lên, cơn sốc khiến cô quên cả nói thầm lẫn nói
lắp. “Gã đàn ông ở Paris!”
Jamie đã ép gã hầu phòng đang chống cự yếu ớt vào tường, tì cẳng tay
cơ bắp lên ngang ngực hắn. Khuôn mặt gã đàn ông, lúc tỏ lúc mờ dưới ánh
trăng, tái nhợt vì khiếp sợ. Nó càng lúc càng trắng bệch khi Jamie kề lưỡi
dao vào cổ họng Danton.
Tôi bước lên chiếu nghỉ, không biết Jamie sẽ làm gì, hoặc tôi muốn
anh làm gì. Danton thốt ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn khi trông thấy tôi,
và cố làm dấu thánh nhưng không thành.
“La Dame Blanche!” Hắn thì thầm, mắt nhìn trừng trừng kinh hãi.
Jamie chợt tóm lấy tóc hắn, kéo giật đầu hắn ra sau để nó đập vào
tường.
“Tao mà có thời gian, tao sẽ cho mày chết từ từ,” anh thì thầm, nhưng
giọng nói đầy quả quyết. “Hãy tạ ơn Chúa vì tao không có.” Anh giật ngửa
đầu Danton ra sau hơn nữa, vì vậy tôi có thể thấy được cả chuyển động của
cái yết hầu khi hắn nuốt khan dữ dội, hai mắt dán chặt vào tôi trong sự sợ
hãi.
“Mày gọi cô ấy là “Dame Blanche”,” Jamie nói qua kẽ răng. “Tao gọi
cô ấy là vợ! Hãy để khuôn mặt cô ấy là hình ảnh cuối cùng mày trông thấy,
nhé!”
Con dao rạch một đường ngang qua cổ họng gã đàn ông với sự dữ dội
khiến Jamie phải gằn lên. Mùi chết chóc đột ngột lấp đầy chiếu nghỉ, cùng
với một tiếng khò khè, òng ọc thoát ra từ cái đống rúm ró trên sàn nhà và
dường như còn tiếp tục như thế một lúc lâu nữa.