CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 466

“À, nếu họ chưa nghe nói thì rồi cũng sẽ biết thôi,” tôi nói. Tôi nhìn kĩ

khắp người anh hết mức có thể trong ánh sáng lờ mờ. “Gì kia, không phải
cô thợ giặt đã liếm vào chứ?”

“Cô ta rứt tóc anh,” anh trầm ngâm nói. “Giật ra cả một mảng tóc.

Anh sẽ nói với em điều này, Sassenach ạ; nếu có bao giờ anh cảm thấy cần
thay đổi cung cách làm việc của mình, anh không nghĩ là anh sẽ chọn việc
tấn công phụ nữ đâu - nó là một phương thức kiếm sống vô cùng khó
khăn.”

•••

Gần sáng, trời bắt đầu mưa tuyết, nhưng chúng tôi vẫn cưỡi ngựa một

lúc trước khi Ewan Gibson ghì cương con ngựa của mình lại, lóng ngóng
đứng lên trên bàn đạp ngựa để nhìn quanh, rồi ra hiệu về phía sườn đồi và
phi lên phía bên trái.

Trời vẫn tối đen, không thể nào cưỡi ngựa lên đồi được. Chúng tôi

phải xuống đất và dẫn chúng đi, chân đầy bùn, bàn chân nặng nề bước dọc
theo một lối mòn gần như không nhìn thấy uốn lượn xuyên qua những cây
thạch nam và đá hoa cương. Bình minh bắt đầu làm bầu trời hửng lên khi
chúng tôi dừng lại để nghỉ ở đỉnh đồi. Đường chân trời bị che khuất, mây
dày đặc, nhưng màu xám ảm đạm không thấy ngọn nguồn bắt đầu thay thế
cho màu xám đậm của đêm tối. Giờ ít nhất tôi có thể nhìn thấy những con
ngòi nhỏ mà mình đang giẫm ngập tới mắt cá chân, và tránh được điều tệ
hại nhất là bị kẹt chân vào các rãnh đá và bụi gai mà chúng tôi phải đối mặt
trên đường xuống đồi.

Đến tận cùng là một cái thung lũng nhỏ, với sáu ngôi nhà - mặc dù

“nhà” là một từ hơi quá cao cấp đối với những kiến trúc thô sơ lụp xụp bên
dưới những cây thông rụng lá kia. Những cái mái rơm rủ xuống cách mặt
đất chừng một mét, chỉ lộ ra một phần nhỏ bức tường đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.