đó, bên cạnh nhiều lý do khác nữa, khiến tôi đòi Jamie đi cùng mình vào
ngày hôm nay.
Jamie có vẻ cũng có kết luận tương tự.
“Phải,” anh khẽ nói. “Tôi thấy rồi. Anh muốn yêu cầu tôi điều gì?”
Alex gật đầu, nhắm mắt lại trong thoáng chốc. Anh ta nâng cái lọ nhỏ
mà tôi đã đưa cho lên để uống, thoáng rùng mình vì vị đắng của nó. Rồi
anh ta mở mắt và cười với Jamie.
“Chỉ cần sự hiện diện của ngài thôi đã đủ thỏa mãn rồi. Tôi hứa tôi sẽ
không níu chân ngài lâu đâu. Chúng ta sẽ đợi thêm một người nữa.”
Trong khi chờ đợi, tôi làm những gì có thể cho Alex Randall, trong
tình huống hiện giờ cũng không nhiều nhặn gì. Lại thêm chất lỏng pha chế
từ cây mao địa hoàng, một ít long não để giúp anh ta dễ thở hơn. Anh ta
dường như có khá hơn đôi chút sau khi sử dụng các thứ thuốc mà tôi có,
nhưng đặt cái ống nghe tự chế của mình lên lồng ngực hõm xuống của anh
ta, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nhọc, thường xuyên bị chen
ngang bởi những nhịp run rẩy và gấp gáp mà tôi lo sợ sẽ khiến nó dừng lại
bất cứ lúc nào.
Mary cầm tay anh ta suốt, và anh ta cũng không dời mắt khỏi cô, như
thể để ghi nhớ mọi đường nét trên khuôn mặt cô. Điều đó khiến chúng tôi
có cảm giác mình giống như những kẻ xâm nhập.
Cánh cửa mở ra, và Jack Randall đứng trên bậu cửa. Hắn nhìn tôi và
Mary một lúc vẻ không hiểu nổi, sau đó ánh mắt hắn chiếu lên người Jamie
và hắn như hóa đá. Jamie đón ánh mắt trực diện của hắn, sau đó quay đi,
hất đầu về phía chiếc giường.
Thấy gương mặt hốc hác, phờ phạc của em trai, Jack Randall vụt băng
qua phòng và quỳ sụp xuống bên cạnh giường.
“Alex!” Hắn gọi. “Lạy Chúa tôi, Alex…”
“Ổn thôi mà,” em trai hắn nói. Anh ta giữ lấy khuôn mặt Jack giữa hai
bàn tay chẳng còn mấy sinh khí của mình và mỉm cười với hắn, cố trấn an