CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 492

“Không có cách nào cả,” anh nói. “Cậu ta khăng khăng làm thế.

Murray đã cố gắng thuyết phục cậu ta. Cả Lochiel. Balmerino. Anh. Nhưng
vào giờ này những người đàn ông đã đứng trên vùng thảo nguyên ấy rồi.
Cumberland đã lên đường tới Drumossie. Không có cách nào nữa.”

Nghệ thuật chữa lành vết thương là nghệ thuật đầy sức mạnh và bất cứ

người thầy thuốc lành nghề nào cũng biết sức mạnh của những thứ có hại.
Tôi đã cho Colum chất xyanua mà ông ta không có dịp sử dụng, và lấy về
một lọ nhỏ chứa thứ chết người ấy từ trên chiếc bàn cạnh giường nơi xác
ông ta nằm. Giờ nó đang ở trong chiếc hộp của tôi, những tinh thể được
chưng cất sơ sài có màu trắng đục hơi nâu, nhìn bề ngoài có vẻ vô hại.

Miệng tôi khô khốc đến nỗi tôi không thể nói ra ngay lập tức. Trong

cái chai dẹt của tôi vẫn còn một chút rượu; tôi uống nó, vị chua chua ấy
giống như mật đắng trên lưỡi tôi.

“Có một cách,” tôi nói. “Cách duy nhất.”

Đầu Jamie vẫn gục vào lòng hai bàn tay. Chuyến đi ngựa đường dài và

cú sốc từ tin tức Alec mang đến đã gieo thêm nỗi phiền muộn vào sự mệt
nhọc của anh. Chúng tôi đã đi một vòng để tìm kiếm người của anh, hoặc
hầu hết bọn họ, một đội quân khốn khổ, tả tơi, không thể phân biệt được
với những bộ xương của nhà Fraser của Lovat vây xung quanh họ. Cuộc
nói chuyện riêng với Charles chính là giọt nước tràn ly.

“Vậy ư?” Anh nói.

Tôi do dự, nhưng vẫn phải nói. Khả năng này phải được nhắc tới; liệu

anh - hay tôi - có thể mang chúng tôi tới bước đó hay không.

“Đó là Charles Stuart,” cuối cùng, tôi nói. “Cậu ta - mọi thứ. Trận

đánh này, cuộc chiến tranh này - mọi thứ phụ thuộc vào cậu ta, anh có thấy
không?”

“Phải!” Jamie ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt vằn tia máu lộ vẻ dò hỏi.

“Nếu cậu ta chết…” Cuối cùng, tôi thì thầm.

Mắt Jamie nhắm lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.