CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 508

như tôi, nhưng không hề có sự giận dữ, trách móc.

Anh lại lắc đầu.

“Không,” anh nói. “Anh biết em muốn nói gì, mo duinne. Nhưng

không phải vậy đâu. Nếu khi đó em đi, các vấn đề có thể vẫn xảy ra như
chúng đã xảy ra. Có lẽ là vậy, có lẽ không. Có thể nó sẽ đến sớm hơn. Có
thể sẽ khác đi. Có thể - chỉ là có thể thôi - không gì xảy ra cả. Nhưng có
nhiều người động tay động chân với chuyện này chứ không chỉ riêng hai
chúng ta, và anh sẽ không để em gánh lấy tội lỗi ấy về mình.”

Bàn tay anh chạm vào tóc tôi, dịu dàng vuốt chúng ra khỏi mắt. Một

giọt nước mắt lăn xuống má tôi và ngón tay anh đón được nó.

“Không phải thế,” tôi nói. Tôi vung tay chỉ về phía bóng tối, những

đội quân, Charles, người đàn ông chết đói trong rừng và trận tàn sát sắp xảy
đến. “Không phải thế. Đó là điều em gây ra cho anh.”

Anh mỉm cười, với vẻ dịu dàng nhất, lòng bàn tay anh vuốt ve má tôi,

sưởi ấm làn da lạnh buốt của tôi.

“Ồ! Còn anh đã gây ra cho em điều gì, Sassenach? Mang em đi khỏi

nơi thuộc về em, dẫn em vào đói nghèo và cuộc sống ngoài vòng pháp luật,
đưa em đi qua các bãi chiến trường và mạo hiểm mạng sống của em. Em có
trách anh không?”

“Anh biết là em không trách anh mà.”

Anh cười. “Đúng thế và anh cũng vậy, Sassenach của anh!” Nụ cười

nhạt dần trên khuôn mặt Jamie khi anh liếc nhìn lên đỉnh đồi phía trên.
Không nhìn thấy những tảng đá, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự uy
hiếp từ chúng, gần ngay trước mắt.

“Em sẽ không đi, Jamie,” tôi bướng bỉnh lặp lại. “Em sẽ ở lại với

anh.”

“Không.” Anh lắc đầu. Anh nói khẽ, nhưng giọng điệu kiên quyết,

không cho phép người khác từ chối. “Anh phải về đây, Claire!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.