hè giương nanh múa vuốt, cô chính là hình ảnh của cha cô - và cha cô hiển
nhiên không phải là vị học giả lặng lẽ, ảm đạm trong bức chân dung trên
bìa cuốn sách đang nằm trên bàn kia.
Claire mở miệng một lần nữa, nhưng rồi lại khép lại, ngắm nhìn cô
con gái với vẻ say mê. Sự căng thẳng đầy sức mạnh của cơ thể đó, đường
cong linh hoạt của xương gò má phẳng và rộng ấy, Roger nghĩ rằng bà đã
nhìn thấy nó không biết bao nhiêu lần trước đây - nhưng không phải ở
Brianna.
Với một sự đột ngột khiến cả hai cùng nao núng, Brianna xoay gót,
tóm lấy những mẩu tin tức được cắt ra từ tờ báo đã ngả vàng ở trên bàn và
ném chúng vào ngọn lửa. Cô vồ lấy cái que cời và thọc mạnh nó vào trong
đống giấy dễ bắt lửa một cách hằn học, không thèm chú ý đến những tia lửa
bắn ra từ lò sưởi và cháy xèo xèo trên bàn chân đi bốt của cô.
Xoay ngoắt người khỏi đống giấy đang cháy sáng rực và đen đi nhanh
chóng, cô giậm một chân trước lò sưởi.
“Xấu xa!” Cô hét lên với mẹ. “Mẹ đã ghét con à? Vậy thì con ghét
mẹ!” Cô rụt cái tay đang cầm que cời lại, và các cơ bắp của Roger trở nên
căng thẳng theo bản năng, sẵn sàng lao tới chỗ cô. Nhưng cô đã xoay
người, cánh tay co về phía sau như một vận động viên ném lao, và phóng
mạnh que cời qua cái cửa sổ cao sát đất có những tấm kính sẫm màu phản
chiếu hình ảnh của một người phụ nữ đang bừng bừng kích động chỉ trong
tích tắc trước khi vỡ loảng xoảng và rung bần bật rồi trở thành một màu đen
sì trống hoác.
•••
Sự im lặng trong căn phòng làm việc đang tiêu tan. Roger nhảy phắt
lên, định đuổi theo Brianna, nhưng đã bị bỏ lại đứng giữa căn phòng, câm
lặng và lóng ngóng. Anh nhìn xuống hai bàn tay mình như thể không biết
chắc phải làm gì với chúng, rồi lại nhìn sang Claire. Bà ngồi đó, hoàn toàn