CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 526

tĩnh lặng trong sự che chở của chiếc ghế bành lưng cao, giống một con thú
đông cứng lại trước cái bóng bay qua của một con chim ăn thịt.

Sau một lúc, Roger đi tới bàn làm việc và tựa vào đó.

“Cháu không biết nói gì nữa,” anh nói.

Miệng Claire khẽ giật giật. “Cô cũng thế.”

Họ ngồi trong yên lặng vài phút. Căn nhà cũ kêu cọt kẹt, lắng xuống

quanh họ, một âm thanh loáng thoáng của bình lọ va chạm nhau ở dưới
hành lang từ phòng bếp vẳng ra, nơi Fiona đang làm gì đó cho bữa tối. Cảm
xúc choáng váng và sự ngượng ngùng phải kìm nén của Roger dần dần tan
đi thành một thứ gì đó khác, anh không chắc chắn về nó. Hai bàn tay anh có
cảm giác lạnh như đá, và anh xoa chúng lên chân, cảm thấy chiếc quần kẻ
nhung sột soạt ấm áp dưới lòng bàn tay mình.

“Cháu…” Anh định nói rồi dừng lại và lắc đầu.

Claire hít thật sâu và anh nhận ra rằng đây là cử động đầu tiên anh

nhìn thấy ở bà kể từ lúc Brianna rời khỏi phòng. Ánh nhìn đăm đăm của bà
trong sáng và thẳng thắn.

“Cháu có tin cô không?” Bà hỏi.

Roger đăm chiêu nhìn bà. “Khốn thay, cháu cũng không biết nữa,”

cuối cùng anh nói.

Câu trả lời đó gợi lên một nụ cười yếu ớt. “Đó cũng là điều Jamie đã

nói,” bà nhớ lại, “khi lần đầu tiên cô hỏi ông ấy rằng ông ấy nghĩ cô từ đâu
đến.”

“Không thể trách ông ấy được.” Roger ngập ngừng rồi quyết định

đứng dậy rời khỏi bàn và băng qua căn phòng đến chỗ bà. “Cháu có thể
không?” Anh quỳ gối và cầm lấy bàn tay không hề kháng cự của bà, xoay
nó về phía ánh sáng. Bạn có thể phân biệt được ngà thật và ngà nhân tạo,
anh sực nhớ, bởi cảm giác thực sự ấm áp khi chạm vào. Lòng bàn tay bà
hồng và mềm mại, nhưng đường nét mờ nhạt của chữ “J” dưới gốc ngón
tay cái vẫn còn trăng trắng như xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.