CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 533

chặt đầu ở Tybum, trái tim ông ấy bị moi ra và ném vào lửa. Bà dường như
không nhận thấy sự bỏ sót ấy.

Anh nhanh chóng kết thúc danh sách, rồi quan sát bà. Claire đã ngừng

khóc, nhưng bà ngồi đó với mái đầu cúi về phía trước, mái tóc xoăn dày
che đi mọi biểu cảm trên khuôn mặt.

Anh ngừng lời một lát khi đã nói xong, rồi đứng dậy và quả quyết nắm

lấy cánh tay bà.

“Đi nào,” anh nói. “Cô cần một ít không khí. Trời tạnh mưa rồi, chúng

ta sẽ ra ngoài.”

•••

Không khí bên ngoài thật tươi mát, gần như làm người ta say sưa sau

sự ngột ngạt trong căn phòng làm việc của mục sư. Cơn mưa rào đã tạnh
vào lúc hoàng hôn và bây giờ, khi trời sập tối, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt tí
ta tí tách của cây cối vọng lại sau trận mưa như trút nước ban nãy.

Tôi thấy một cảm giác nhẹ nhõm gần như choáng ngợp khi thoát ra

khỏi căn nhà. Tôi đã lo sợ chuyện này từ quá lâu rồi, và giờ nó đã kết thúc.
Ngay cả nếu Bree không bao giờ… nhưng không, con bé sẽ hiểu. Cho dù
phải mất một thời gian dài đi nữa, chắc chắn con bé sẽ nhận ra sự thật. Con
bé phải nhận ra; con bé nhìn vào mặt nó trong gương vào mỗi buổi sáng; nó
chảy trong huyết mạch của con bé. Và giờ đây, tôi đã kể cho Bree mọi
chuyện, tôi cảm thấy sự nhẹ nhõm của một tâm hồn đã được xưng tội, đã
nói ra lời thú tội, không còn gánh nặng như xưa bởi ý nghĩ về sự ăn năn
sám hối phía trước.

Khá giống như được tái sinh, tôi nghĩ. Một giai đoạn ngắn của những

khó khăn to lớn và đau khổ giày vò, biết chắc về những đêm không ngủ và
những tháng ngày thần kinh căng thẳng trong tương lai. Nhưng vào lúc này,
vào khoảnh khắc yên bình, được chúc phúc này, không còn gì cả ngoài một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.