CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 543

“Hamish? Ồ, con trai của Colum. Phải, cháu nhớ rồi.” Roger đưa tay

xoa trán. Đầu anh đang bắt đầu choáng váng.

“Không phải con trai của Colum,” Claire đính chính. “Là con trai của

Dougal. Colum không có khả năng sinh con, nhưng Dougal thì có thể và đã
làm điều đó. Hamish là người thừa kế vị trí thủ lĩnh của thị tộc MacKenzie;
Colum sẽ giết bất kỳ ai đe dọa Hamish và đã làm điều đó.”

Bà hít sâu một hơi. “Và điều đó,” bà nói, “dẫn tới lý do thứ hai vì sao

cô kể cho cháu câu chuyện này.”

Roger vùi cả hai bàn tay vào trong tóc, nhìn chằm chằm xuống bàn,

nơi những đường kẻ trên bảng phả hệ dường như đang quằn quại giống như
những con rắn đang nhạo báng, những chiếc lưỡi chẻ đôi đung đưa lập lòe
giữa những cái tên.

“Geillis Duncan,” anh khàn khàn nói. “Bà ấy có một vết sẹo chủng

ngừa.”

“Đúng thế. Cuối cùng, nó chính là điều khiến cô quay trở lại Scotland.

Khi cô rời đi cùng với Frank, cô đã thề là sẽ không bao giờ quay trở lại. Cô
biết mình có thể không bao giờ quên được, nhưng cô có thể chôn vùi những
điều mình biết; cô có thể tránh xa, không bao giờ tìm hiểu những chuyện đã
xảy ra sau khi cô rời đi. Dường như đó là điều tối thiểu cô có thể làm, cho
cả hai người họ, Frank và Jamie. Và cho cả đứa bé sắp chào đời.” Môi bà
mím chặt một lúc.

“Nhưng Geilie đã cứu sống cô tại phiên tòa xét xử ở Cranesmuir. Có lẽ

bà ấy đã tự kết án mình trong bất cứ trường hợp nào; cô nghĩ bà ấy tin là
vậy. Nhưng bà ấy đã ném đi bất kỳ cơ hội nào có thể có được để cứu cô. Và
bà ấy đã để lại cho cô một lời nhắn. Dougal đã chuyển lại cho cô, trong một
hang động trên cao nguyên, khi ông ta mang cho cô tin tức Jamie bị giam
trong ngục. Có hai phần trong lời nhắn ấy. Một là: “Tôi không biết liệu có
thể không, nhưng tôi nghĩ là được”, và một chuỗi bốn con số - một, chín,
sáu và tám.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.