Nó vừa vặn lóe lên ở phía kia - không hơn gì một ánh sáng lập lòe rồi
biến mất ngay lập tức - nhưng cô đã nhìn thấy. Anh nghe được tiếng hít vào
sắc bén của cô.
Bây giờ phải làm gì? Roger thắc mắc. Họ có nên hét gọi không? Hay
tiếng ồn của các vị khách đến thăm sẽ làm kẻ bị săn tìm sợ hãi và hành
động nông nổi? Nếu vậy, hành động đó có thể là gì?
Anh nhìn thấy Claire đột nhiên lắc đầu, như thể cố gắng đuổi đi một
con côn trùng đang vo ve. Bà lùi lại một bước, tránh xa tảng đá gần nhất và
vấp vào anh.
Anh nắm lấy cánh tay bà, thì thầm: “Bình tĩnh, không nên vội,” như
đang dỗ dành một con ngựa. Gương mặt bà lờ mờ dưới ánh sao, nhưng anh
có thể cảm thấy sự run rẩy chạy xuyên khắp người bà, giống như một dòng
điện chạy qua dây dẫn. Anh đứng đông cứng lại, vẫn nắm cánh tay bà, đờ
người ra, không quyết định được.
Mùi xăng nồng nặc đột ngột bốc lên khiến anh giật mình cử động. Anh
ngờ ngợ nhận thức được Brianna lao tới trước khi ngửi thấy thứ mùi này,
hướng về đầu phía bắc của vòng tròn đá, và rồi anh thả tay Claire ra, sải
bước xuyên qua những bụi rậm và các tảng đá xung quanh họ, đi vào trung
tâm của vòng tròn nơi một hình người màu đen ngồi thu lu như một chấm
mực giữa cái nền tối nhạt màu hơn của thảm cỏ.
Giọng Claire vang lên phía sau anh, mạnh mẽ và thúc giục, xé toang
sự im lặng.
“Gillian!” Bà gọi.
Một tiếng gió rít khe khẽ đột ngột nổi lên, và rồi màn đêm sáng bừng
lên rạng rỡ. Ánh sáng chói khiến Roger phải lùi ra sau một bước, vấp chân
và ngã quỵ xuống.
Trong thoáng chốc, không có gì khác ngoài sự chói mắt vì ánh sáng
chiếu vào võng mạc, ánh sáng rực rỡ ấy giấu đi mọi sự vật khác phía sau
nó. Anh nghe thấy một tiếng kêu bên cạnh mình, và cảm thấy bàn tay