CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 78

Anh ra hiệu cho Murtagh dẫn những con ngựa khác ra khỏi đường, sau

đó anh nhảy lên yên, nghiêng người tới trước, một tay chộp lấy bờm của
nó, thúc nó tiến tới thật chậm và nói khe khẽ vào tai nó. Cô ngựa do dự
nhưng không kháng cự, cho đến khi tới nơi đã dừng lúc trước. Tại đây, nó
lại dừng chân, đứng run rẩy và anh không thể nào thuyết phục nó bước tiếp.

“Được rồi,” Jamie nói, ngừng thúc giục. “Hãy đi đường của mày.”

Anh quay đầu ngựa, dẫn nó tiến vào cánh đồng. Những cây lúa chín vàng
cọ vào lớp lông xù xì trên bụng cô nàng. Chúng tôi vội đi theo họ, thỉnh
thoảng lũ ngựa cúi đầu ngoạm đầy một miệng ngũ cốc trên con đường băng
qua cánh đồng.

Khi chúng tôi đi vòng qua một tảng đá hoa cương nhô lên từ mặt đất,

ngay bên dưới đỉnh đồi, tôi nghe thấy một tiếng sủa cảnh cáo ở đằng trước.
Chúng tôi bước lên đường lớn và phát hiện một con chó lông màu đen pha
trắng đang canh gác, đầu ngẩng cao với cái đuôi cứng đờ trong lúc thận
trọng nhìn theo chúng tôi.

Nó sủa thêm lần nữa, thân hình đen trắng nhảy ra từ một bụi cây tống

quán sủi, theo sau là một người dáng cao, mảnh khảnh, khoác tấm áo
choàng đi săn màu nâu.

“Ian!”

“Jamie!”

Jamie ném dây cương cho tôi rồi chạy tới, hai người ôm lấy vai và thụi

vào lưng nhau. Sau khi hết nghi ngờ, con chó lao tới quấn quýt quanh họ,
đuôi ve vẩy, thỉnh thoảng phóng tới đánh hơi dưới chân lũ ngựa.

“Bọn anh nghĩ sớm nhất là ngày mai em mới về nhà cơ.” Ian nói,

khuôn mặt dài, chất phác của anh tươi cười.

“Chuyến đi thuận buồm xuôi gió,” Jamie giải thích. “Hay ít nhất là

Claire nói vậy, bản thân em không để ý nhiều.” Anh liếc tôi và cười toe
toét. Ian bước đến nắm lấy tay tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.