CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 89

Trong khi thực hiện lịch trình công việc mỗi ngày, tôi thích nhất là

được đi thật xa đến các ngôi nhà khác nhau trong điền trang. Tôi luôn mang
theo một cái giỏ lớn đựng nhiều đồ trong mỗi chuyến thăm, từ đồ ăn cho trẻ
em đến các loại thuốc men cần thiết và phổ biến nhất. Những thứ này được
yêu cầu thường xuyên, bởi việc vệ sinh kém hoặc không làm vệ sinh sẽ gây
ra những căn bệnh thông thường, và ở vùng bắc Fort William hay phía nam
Inverness đều không có bác sĩ.

Tôi sẵn lòng chữa cho những bệnh nhân bị ốm vặt như chảy máu chân

răng hay phát ban, biểu hiện đặc trưng của bệnh scorbut nhẹ. Những bệnh
khác nằm ngoài khả năng chữa trị của tôi.

•••

Tôi đặt tay lên đầu Rabbie MacNab. Mái tóc xù ướt đẫm ở hai bên thái

dương, nhưng miệng của cậu nhóc vẫn mở, uể oải, thả lỏng và nhịp đập ở
cổ khá chậm.

“Thằng bé sẽ khỏe ngay thôi,” tôi nói. Mẹ của cậu cũng có thể nhận

thấy những dấu hiệu ấy giống như tôi; Rabbie nằm dài trên giường, ngủ
thiếp đi, hai má đỏ lựng bởi sức nóng từ lò sưởi không xa. Tuy vậy, cô ấy
vẫn căng thẳng và đề phòng, lượn qua lượn lại quanh giường cho đến lúc
tôi nói. Dường như cô ấy chỉ đợi tôi miễn xá cho những dấu hiệu mà chính
mắt cô ấy cũng nhìn thấy và sẵn sàng tin tưởng ngay lập tức. Đôi vai co
rúm đã thả lỏng dưới tấm khăn trùm đầu.

“Tạ ơn Đức Mẹ,” Mary MacNab lẩm bẩm, làm dấu thánh, “và cả bà

nữa, phu nhân của tôi.”

“Tôi có làm gì đâu,” tôi phản đối. Câu này đúng theo nghĩa đen của

nó; việc duy nhất tôi có thể làm cho Rabbie bé nhỏ là yêu cầu Mary để cậu
một mình. Cần có một sức mạnh nhất định mới ngăn cản được Mary cho
cậu nhóc ăn cám trộn máu gà trống, vẫy những cái lông cháy dưới mũi cậu
hay đổ nước lạnh lên người cậu - không một phương pháp nào trong số đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.