CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 98

“Đến một lúc nào đó,” tôi nói một cách cẩn thận. “Jamie ạ - em đã

từng chứng kiến rất nhiều điều trong cuộc đời mình và đã ở nhiều nơi. Ở
nơi em ra đi - có nhiều thứ làm em nhung nhớ. Em muốn được đi xe bus
một lần nữa, hay cầm điện thoại lên và nói chuyện với một người ở rất xa.
Em muốn mở vòi nước ra là có nước nóng, không cần phải ra giếng múc và
đun trong vạc. Em thích tất cả những điều đó - nhưng em không cần chúng.
Còn về cuộc sống xa hoa, em không thích nó kể cả lúc em có nó. Có quần
áo đẹp thì cũng tuyệt đấy, nhưng phải sống chung với những lời đồn đại,
mưu đồ, nỗi lo lắng và những bữa tiệc xuẩn ngốc hay nghi thức xã giao vụn
vặt thì… không. Em thà chỉ mặc váy lót mà được nói bất cứ điều gì em
muốn.”

Anh bật cười và tôi lại siết tay anh lần nữa.

“Về chuyện công việc thì… ở đây em cũng có công việc mà.” Tôi

nhìn xuống cái giỏ đựng thảo mộc và thuốc trong tay. “Em có thể làm việc
có ích. Và nếu em nhớ Mẹ Hildegarde hay những người bạn khác - chà, tuy
không nhanh như điện thoại nhưng lúc nào cũng có thể viết thư.”

Tôi ngừng lời, nắm lấy cánh tay anh và ngước nhìn. Mặt trời đang lặn

dần, ánh nắng chiếu lên một bên khuôn mặt anh, làm nổi bật các mảng
xương chắc khỏe.

“Jamie ơi… em chỉ muốn ở nơi nào có anh. Không cần gì khác.”

Anh đứng lặng người một lúc, sau đó cúi xuống, hôn lên trán tôi rất

dịu dàng.

•••

“Thật thú vị,” tôi nói. Chúng tôi đã leo đến đỉnh quả đồi cuối cùng dẫn

xuống nhà. “Em đã tự hỏi những điều tương tự về anh. Liệu anh có hạnh
phúc ở đây, sau những việc anh đã làm ở Pháp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.