CHUÔNG GIÓ QUYỂN 2 - CĂN TU - Trang 117

“Quý Đường Đường,” Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi, “Cô

vừa mới sờ đầu tôi phải không?”

“Đúng thế.” Quý Đường Đường chẳng cảm thấy chuyện có gì

nghiêm trọng, “Sao hả? Không phải anh cũng hay sờ đầu tôi còn

gì?”
Nhạc Phong cả giận: “Đầu của đàn ông không thể chạm vào tùy

tiện được cô hiểu không?”

“Không hiểu.” Quý Đường Đường vô cùng thật thà lắc đầu, cô

đã đi qua không ít nơi, biết có nhiều địa phương rất kiêng kỵ với

phụ nữ, ví dụ như phụ nữ không thể ngồi ở trên cao, nếu ngồi thì

không được phép ăn, nhưng chuyện đầu của đàn ông không thể

chạm vào, cô thực sự không biết, “Hiến Pháp quy định thế à?”
Nhạc Phong bị nghẹn một cái, anh cũng không thể nói rõ tại sao

mình lại có suy nghĩ này, nửa ngày mới dật ra một câu: “Tóm lại là

không thể, cổ kim nội ngoại, chỉ có mẹ tôi mới được sờ đầu tôi.”

Quý Đường Đường hừ một cái, cô liếc nhìn đầu Nhạc Phong,

miệng làu bàu một câu: “Đầu bằng vàng nạm kim cương hay sao

mà không được sờ.”

“Tóm lại là không được!” Nhạc Phong theo bản năng cảm thấy

thứ đồ chơi như đầu này rất liên quan đến tôn nghiêm của người

đàn ông, “Quý Đường Đường tôi cho cô hay, nếu cô dám sờ

nữa…”

Còn chưa nói xong, Quý Đường Đường đã vươn tay vò đầu anh

một cái, giống hệt như đang sờ đầu con chó Bắc Kinh nuôi trong

nhà vậy: “Sờ đấy, làm sao?”

Làm sao? Đúng vậy, làm gì được cô ta? Nhạc Phong điên tiết rất

muốn đánh cô, nghĩ một chút lại thấy không thể làm gì cô, trong

lòng ngột ngạt, định quay đầu bỏ đi, lại thấy thật không có khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.