CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 106

Quý Đường Đường mất một lúc lâu mới làm quen được với bóng tối,

trước mặt là một con đường nhỏ tối om, giống hệt như tương lai mù mịt vô
tận không biết họa phúc thế nào sắp tới.

Quý Đường Đường thở hắt ra một hơi, kéo khẩu trang lên trên mũi,

cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, nhanh chóng bước nhanh ra ngoài.

Nếu một lần nữa quay về cảnh đơn độc trên đường, có rất nhiều nhân

tố thực tế nhất định phải suy tính, ví dụ như sự an toàn vào ban đêm, dự
định, khả năng thực hiện cùng với...

Trạm kế tiếp.

Quý Đường Đường quyết định trở lại Cổ Thành, cho dù thế nào, cũng

phải tiễn Diệp Liên Thành đoạn đường cuối cùng.

Cô chờ trên con đường ngoài thôn Bành rất lâu, gần như không có tài

xế nào lái xe đêm, muốn đi nhờ xe cũng rất khó, cũng mà Quý Đường
Đường không để tâm lắm, cô ôm một bụng tâm sự ngồi bên ven đường, ba
lô dựng thẳng chắn gió, thấy xe thì đứng dậy vẫy, bình thường mà nói, phụ
nữ độc thân muốn đi nhờ xe thì dễ hơn đàn ông rất nhiều, hơn nữa Quý
Đường Đường cũng hạ quyết tâm, sau khi lên xe, mặc kề lái xe có muốn
hay không cũng phải đưa tiền xe, lại trông sắc mặt mà hành xử, tài xế cũng
thích, sẽ giúp đỡ đi nhờ xe khác.

Đợi chừng khoảng một tiếng, cuối cùng cũng có xe dừng lại, tài xế là

một người đàn ông người Hán khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày mệt
mỏi, hạ cửa kinh xe xuống, thấy Quý Đường Đường chạy lại gần mới ngáp
dài hỏi một câu: "Cô gái đi đây thế, tôi xuống Vân Nam, không qua Thành
Đô đâu."

Bắt xe ở Cửu Trại, phần lớn là xuống Thành Đô, lái xe chắc hẳn cũng

đã có kinh nghiệm chở khách, đi thẳng vào vấn đề nói rõ điểm đến của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.