CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 107

Đối với Quý Đường Đường mà nói, đơn giản là một niềm vui bất ngờ:

"Bác tài, tôi cũng đi Vân Nam, đến nơi thả tôi xuống là được, tôi biết
đường xá xa xôi, có thể đỡ chút tiền xăng xe, hoặc là tiền cơm trên đường."

Lái xe tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự hiểu biết "giá cả thị trường" của cô,

cuối cùng gật đầu; "L:ên xe đi."

Trong xe mở điều hòa, khá là ấm áp, Quý Đường Đường ngồi ở ghế

sau, muốn bắt chuyện với tài xế đôi câu, thấy anh ta không được cởi mở, lại
nghĩ lái xe đêm không nên phân tâm thì hơn, liền không nói chuyện nữa,
được một lúc chợt nhớ đến điều gì đó, xoay người nhìn cảnh sắc phía sau
qua tấm kính.

Cửu Trại mặc dù là khu thẳng cảnh cấp quốc gia nhưng chung quy

cũng là nơi xa xôi heo hút núi non bao quay, cũng chỉ có thôn Bành ở trung
tâm là có ánh đèn, càng cách xa, ánh đèn thôn Bành càng trở nên yếu ớt tựa
như ánh sáng của đom đóm, hơn nữa ra khỏi khu thắng cảnh là những con
đường ngoặt vòng vèo, xe nhanh chóng tiến vào bóng đêm đen kịt, có thể
nghe thấy tiếng xào xạc từ những ngọn cây rừng bên ngoài, bên đường mờ
mờ ảo ảo, có vẻ quỷ khí lan tràn.

Quý Đường Đường hít sâu một hơi, quay lại ngồi thẳng người, bên

trong xe đang phát một đoạn kinh văn do Lạt Ma của người Tạng đọc, nói
là niệm kinh, lại êm tai tựa như đang hát, nghe mãi nghe mãi, cõi lòng cũng
bình yên trở lại, bỗng nhiên lại nghĩ, mình vẫn có chút may mắn.

Chí ít, chiếc xe quá giang này vừa hay muốn tới Vân Nam, bớt phải

khổ sở đón gió lạnh ban đêm, cũng bớt được tiền bạc phiền phức không ít.

Tài xế họ Trần, qua đôi câu đáp lời lúc nãy, cô biết tới Côn Minh còn

cần khoảng hai ngày đường xe nữa, lại từ Côn Minh đến Cổ Thành, dự tỉnh
cần khoảng ba ngày. -------------------- Trịnh Nhân cầm di động bước vào
phòng Nhạc Phong, Nhạc Phong đang nằm trên giường xem ti vi, là một bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.