CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 207

Diệp Liên Thành mỉm cười: "Có điều, kiếp sau rốt cuộc sẽ như thế

nào, ai mà biết được? Tiểu Hạ, nểu quả thực thích Nhạc Phong, thì hãy nắm
chắc ở kiếp này đi."

Quý Đường Đường gật đầu, rồi lại chợt lắc đầu: "Chuyện không đơn

giản như anh nghĩ đâu, A Thành, trên người em có một liờ nguyền, em
không biết rốt cuộc nó là cái gì, nhưng nhất định là thứ có thể gây tổn
thương cho em, gây tổn thương cho Nhạc Phong. Em vốn định rời xa Nhạc
Phong, nhưng không hiểu tại sao lại để anh ấy tìm thấy. Em chưa chết, anh
ấy nhất định sẽ không từ bỏ. Có lúc, em lại thấy, mình chết đi, đối với anh
ấy lại là một cách giải thoát."

Diệp Liên Thành vươn tay ra, giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Có

cái nhìn thoáng như vậy từ bao giờ hả, coi cái chết như ăn uống ngủ nghỉ
mà nói ra vậy."

"Sống quá khó khăn, chết sẽ không còn đáng sợ."

Diệp Liên Thành nhìn vào mắt cô: "Cho dù có nguyền rủa, cũng là do

có người hạ đúng không? Nếu là thần tiên hạ, thì nhất định có thể tìm được
một thần tiên khác để cứu em. Nếu như là con người hạ, Tiểu Hạ, đó chẳng
qua cũng chỉ là một con người một mũi hai mắt như chúng ta, tại sao em
phải sợ họ? Em sẽ chế trụ được họ."

Quý Đường Đường ngây ngẩn cả người, lời nói của Diệp Liên Thành

như một liều thuốc kích thích đến sợi dây kiêu ngạo trong lòng cô: đúng
vậy, cũng chỉ là một con người cần ăn uống bình thường, tại sao phải sợ?
Từ trước tới giờ, nguyền rủa như một thứ vô hình, là một luồng oán niệm
cực mạnh mà thôi, nếu như đây chỉ là oán niệm của một người, vậy thì ý
chí của cô cũng có thể đủ mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ đến khi có thể ngăn cản
lại luồng oán niệm này.

Ai sợ ai chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.