CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 266

Tôi không thể để Đường Đường như vậy mãi, tôi thực sự phải đến Thịnh
gia một chuyến."

Thạch Gia Tín cúi đầu nhìn mười móng tay máu thịt lẫn lộn, dùng một

lúc ngẩng đầu lên cười một tiếng, nhưng nơi da bị tróc ra trên mặt anh ta
sấm máu, nụ cười lại càng quỷ dị, Nhạc Phong lạnh hết cả sống lưng, theo
bản năng lại ôm chặt đầu của Quý Đường Đường hơn, chỉ sợ cô nhìn thấy
lại sợ.

Thạch Gia Tín nói: "Anh nghĩ cho kỹ đi Nhạc Phong, anh cho rằng cô

ta là người nhà họ Thịnh thì Thịnh gia liền coi cô ta như thân nhân ruột thịt
hay sao? Thịnh gia Tần gia, đều là một đám lòng lang dạ sói, một hồ lang
một sài lang, đều ăn thịt người cả, có gì khác nhau? Hai người đã giúp tôi,
tôi cũng mong có thể báo đáp hai người, nhưng tôi chỉ có thể nhắc nhở anh,
đừng đưa cô ấy đến Thịnh gia, đừng ra một quyết định để bản thân phải hối
hận cả cuộc đời."

Nói xong, anh ta lại ngẩn ngơ đứng dậy, tầm mắt dần dần mê man,

trên mí mắt một mảng ấm nóng, hạ giọng nói: "Nếu tôi biết stẽ có kết cục
hôm nay, tôi chết cũng sẽ không đưa Tư Tư về Quảng Tây..."

Nhạc Phong nghe Thạch Gia Tín nó viâyj, trong đầu cũng thành một

đống hỗn loạn, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Nhưng Đường Đường như thế
này..."

Thạch Gia Tín cười lên ha hả, cười đến mức nước mắt giàn dụa khắp

mặt, anh ta cũng chẳng buồn lau, nhìn thẳng vào Nhạc Phong: "Ít nhất giờ
cô ấy còn vui vẻ, trở về Thịnh gia, chữa khỏi, bình thường lại, nhưng cũng
không thể thoát ra được nữa, thống khổ sống nốt nửa đời sau, anh nhẫn tâm
ư, anh có gánh nổi trách nhiệm ấy không, anh có tư cách gì mà quyết định
thay cô ấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.