CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 477

--------------------

Khi Tần Thủ Thành đi đến gian phòng bên phải cuối cùng ở tầng một,

trong lòng vẫn còn kinh hoàng vì những gì vừa nghe được, ông ta cố gắng
ổn định lại tinh thần, gian phòng này không có cửa sổ, Tần Thủ Thành vặn
vặn chốt cửa, lúc xác nhận không mở được mới đến phòng bên cạnh gõ
cửa.

Mở cửa là Tần Bưu còn đang ngái ngủ: "Chú hai, sao sớm thế?"

Tần Thủ Thành hất miệng về phía cánh cửa kia: "Chìa khóa đâu, chú

vào xem thế nào."

Tần Bưu lệt xệt đôi dép, bẹp bẹp đi về phía giường lôi từ dưới gối ra

một chiếc chìa khóa đưa cho ông ta: "Đánh cho như vậy rồi, trốn thoát làm
sao được chú."

Tần Thủ Thành tức giận: "Chạy thì không chạy được, nhỡ nó ngỏm rồi

thì sao? Bác cả của mày không muốn nó chết, giữ nó lại còn có tác dụng,
mày tưởng cho mày trông người là vì sợ nó chạy mất? Não lợn!"

Tần Bưu nghe ông ta nói vậy, trong lòng cũng bất an, đứng yên tại chỗ

hai giây, ngẩng đầu lên đã thấy Tần Thủ Thành mở cửa bước vào, gã nhanh
chóng bước theo.

Trong phòng chứa đồ chất không ít dụng cụ làm gỗ, cộng thêm không

có cửa sổ, ánh sáng rất mù mịt, Tần Thủ Thành mõ mẫm bấm công tắc trên
vách tường, ánh đèn màu vàng thẫm chiếu lên một đống hỗn loạn trên sàn,
những mảnh gỗ sứt sẹo, màn cửa sổ cũ kỹ, cái ghế cũ bọc đầy bụi, vết máu
khô khốc đã biến thành màu đen...

Nhạc Phong dựa vào góc tường, đầu rủ xuống, nghe thấy tiếng động,

thân mình anh thoáng động đậy, nửa gương mặt bên trái của anh dính đầy
máu, đã khô lại, đóng vảy trên con mắt trái sưng vù đã không mở ra được,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.