CHUÔNG GIÓ QUYỂN 4 - HẮC ĐIỆP - Trang 481

Có câu trên đầu chữ Nhẫn có một thanh đao, có thể vung dao với

chính mình trước thì những thứ công kích dù ngấm ngầm hay công khai ở
bên ngoài cũng không là gì, còn có câu lùi một bước sóng yên biển lặng,
nếu sóng gió có thể ngừng thì việc gì phải đâm đầu sống chết vào giông
bão làm gì? Kết quả chỉ khiến bản thân vùi mình nơi đáy nước, trở thành
một bộ xương trắng.

Về điểm này, Tiểu Hạ giỏi hơn Nhạc Phong nhiều.

Ông ta không phải người ngu, sẽ không vì Tiểu Hạ gọi mình một tiếng

"Ba" mà ngây thơ cho rằng đứa con gái này thực sự đã tha thứ cho mình,
Tiểu Hạ đang nhẫn nhịn, vì Nhạc Phong mà đang tạm thích ứng, đang nhún
gối để lợi dụng mọi lực lượng có thể lợi dụng ---- Tần Thủ Thành có chua
xót bao nhiêu thì lại vui mừng bấy nhiêu: Con gái đã trưởng thành rồi,
những kẻ xấu xa nham hiểm bình thường sẽ không thương tổn được đến
con bé, nó đã không còn là cô bé bị người trêu chọc liền trốn trong phòng
học khóa trái cửa lại nữa, nó cũng không bao giờ cần đến... người cha chỉ
biết nói mồm "Bất cứ lúc nào, ba ba cũng sẽ bảo vệ con" này nữa.

Ông ta quay đầu lại nhìn cánh cửa, bỗng nhiên lại gần hạ giọng:

"Trước buổi trưa, tôi sẽ tìm cơ hội thả cậu đi."

Nhạc Phong sửng sốt một lúc, cười rộ lên: "Tần Thủ Thành, ông lại

giở trò gì nữa? Trêu chọc người khác vui lắm đúng không, ông bị người ta
đánh thành thế này thì ông có đi được không?"

Bên ngoài vọng đến tiếng người, không biết có phải là Tần Thủ

Nghiệp đang xuống lầu hay không, Tần Thủ Thành không tiện ở lại lâu:
"Cậu chuẩn bị đi, tôi biết cậu không tiện đi lại nhưng có bò cũng phải bò ra
ngoài, lần này mà không đi được thì cậu ở lại đây cả đời đi."

--------------------

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.